Đỗ Thiếu Quân vốn nổi danh với khí chất thanh nhã, cao quý như trúc ngà trong sương sớm, hiếm khi cất tiếng cười lớn như thế này.
Mà tiếng cười ấy, so với ánh nắng ấm áp của ngày xuân còn rực rỡ chói lóa hơn, khiến lòng người rung động.
Rốt cuộc là ai, là chuyện gì, lại có thể khiến Tuyên Vương vui mừng đến vậy?
Khi ánh mắt Hoa Nguyệt Vân dừng lại trên người Hoa Mộ Thanh, người đang ngồi đối diện Đỗ Thiếu Quân tình ý lưu luyến trong mắt nàng lập tức biến thành oán độc và đố kỵ!
Lại là ả ta!
Con tiện nhân này cứ tưởng mình đẹp lắm sao!
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn xung quanh, khẽ thở dài: "Vương gia, người thật sự cho rằng Mộ Thanh sống yên ổn quá rồi, nên muốn ta ch-ết luôn trong phủ Trưởng Công Chúa lần này sao?"
Đỗ Thiếu Quân vẫn mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi cũng biết hôm nay e là khó rời khỏi phủ Trưởng Công Chúa à?"
Ánh mắt hắn còn lướt qua một lượt bộ y phục yểu điệu trên người nàng, chiếc váy lụa mỏng như khói sương phủ quanh thân.
Thật đẹp.
Cô nương vốn đã dịu dàng, nhu mì, nay khoác trên mình bộ váy mỏng manh như sương mù ấy lại càng thêm thanh tao, tĩnh lặng. Như áng mây lấp lánh ánh sáng trời xa, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
"Đừng nói với ta là ngươi không biết kiêng kỵ của bộ váy này."
Đỗ Thiếu Quân bật cười, giọng điệu nói ra lại chẳng hề có chút thương tiếc.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, không ngờ người nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2975334/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.