“Nhưng ta vẫn nghĩ mình đã đủ hiểu rõ Hoa Tưởng Dung rồi.”
Hoa Mộ Thanh lại lên tiếng, giọng nói không còn chắc chắn như trước, ngược lại mang theo vài phần dò hỏi ý kiến Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần dĩ nhiên cũng nhận ra điều đó, khẽ cười: “Nàng biết nàng ta có một nhà lao riêng chứ?”
Hoa Mộ Thanh gật đầu, Tố Cẩm chính là được Mộ Dung Trần cứu ra từ nơi đó.
Nàng cũng từng nghe Tố Cẩm kể lại cảnh tượng trong đó vô cùng tàn nhẫn, vốn dĩ còn định lợi dụng chính nhà lao ấy làm con bài cuối cùng để lật đổ Hoa Tưởng Dung.
“Thế nàng có biết, bên trong cái nhà lao ấy rốt cuộc trông như thế nào không?” - Mộ Dung Trần lại cười.
Nhưng lần này nụ cười ấy đã không còn là kiểu cười nhàn nhạt, nửa đùa nửa thật như thường ngày, mà thay vào đó là một luồng khí âm u, lạnh lẽo quét thẳng đến.
Tựa như người đang nghiêng đầu trước mặt nàng đây không còn là yêu nghiệt mị hoặc giữa tiên và ma như thường thấy, mà là một lệ quỷ khát má-u, bước ra từ biển má-u thây ma.
Toàn thân hắn toát ra sát khí lạnh băng đẫm má-u, ánh mắt u tối như xuyên thấu linh hồn.
Hoa Mộ Thanh không kìm được rùng mình một cái.
Nhưng ngay giây sau đó, luồng khí lạnh ấy biến mất. Mộ Dung Trần đưa tay ra, khẽ nhéo mũi nàng, bật cười khẽ: “Hoảng hốt rồi à? Hù nàng một chút thôi.”
Hoa Mộ Thanh xoa xoa mũi, chau mày nhỏ: “Nhà lao của Hoa Tưởng Dung… lại đáng sợ đến mức ấy sao?”
Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2975912/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.