Ánh mắt Hàm Thúy lộ vẻ hài lòng, đặt một chiếc lọ nhỏ trong tay xuống, rồi nói: “Thứ này, ngươi nhận ra chứ?”
Sợi xích lại vang lên leng keng, nước cũng lay động theo.
Hàm Thúy tiếp lời: “Đây là mẫu trùng của con cổ trùng mà ngươi từng hạ lên người Hoa Mộ Thanh.”
Nàng nhìn thẳng vào Trữ Nguyên Xuân: “Nương nương muốn ngươi, vào giờ Ngọ ngày mai, kích hoạt mẫu trùng này, khiến cổ độc trong người Hoa Mộ Thanh phát tác.”
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Nếu ngươi làm được, nương nương sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Ánh mắt Trữ Nguyên Xuân thoáng hiện lên vẻ cuồng nhiệt, gắt gao nhìn chằm chằm vào con cổ trùng nhỏ kia.
Hàm Thúy lại liếc nhìn nàng: “Giờ Tý đêm nay, sẽ có người đến mở khóa cho ngươi. Ngươi chỉ có nửa canh giờ. Nếu lần này còn làm hỏng chuyện... kết cục, ta không cần nói thêm nữa, ngươi tự biết.”
Cuối cùng, Trữ Nguyên Xuân cũng lên tiếng: “Xin… nương nương yên tâm.”
Âm thanh khàn đặc, nứt nẻ, như tiếng quạ kêu nơi bãi tha ma, nghe đến ghê rợn.
Hàm Thúy hơi nhíu mày, xoay người rời đi.
Chẳng bao lâu sau, ngục tốt quay lại khóa cửa, liếc nhìn “mỹ nhân” đang bị treo lơ lửng trong nước, ánh mắt đầy tham lam chợt lóe lên, khẽ bĩu môi rồi rời đi.
Hắn không hề nhận ra, sau lưng mình, “mỹ nhân” vốn đã bị tr-a tấ-n đến chẳng còn hình người, lúc này đang dần hé ra một nụ cười dữ tợn, vặn vẹo.
Khóe miệng rách toạc, có một con trùng nhớp nháp từ từ bò ra, rồi lại chui vào miệng sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/2975938/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.