Ta giữ dáng vẻ phong thái của khuê tú, tự nhiên lùi về phía sau một bước:
"Trong triều phong vân biến động, đúng lúc then chốt.”
"Ta nghĩ, nếu cứ quấn lấy điện hạ mãi, e rằng người ngoài sẽ dị nghị điện hạ chìm đắm trong tình cảm nam nữ."
Dung Ngọc nghe ta nói vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Đối với hắn mà nói, thường xuyên qua lại phủ Thái phó vốn chính là một nước đi trong ván cờ.
Hắn đang giăng tơ mềm mại, ý đồ buộc chặt bọn ta với hắn.
Thực ra hắn tính toán từng bước, tỉ mỉ dày công mấy năm trời, kết giao với bọn ta đến mức này đã coi như không để lộ chút sơ hở nào.
Nhưng ta lại cố tình nhắc nhở hắn –
Ta muốn hắn bối rối, muốn hắn vùng vẫy, muốn thưởng thức dáng vẻ hắn trở tay không kịp.
Quả nhiên, thần sắc hắn trầm xuống từng chút từng chút.
Chiếc mặt nạ dịu dàng kia tựa hồ xuất hiện vết nứt, hắn miễn cưỡng cười:
“... Vẫn là Diệu Diệu chu toàn, nghĩ cho cô."
Giọng hắn mang theo sự dò xét.
Còn ta chỉ nhàn nhạt cười, không nói, mặc hắn tự đoán.
Thái tử đi rồi, Tô Minh Nhan lại tìm đến ta.
Hiển nhiên, nó đã biết tin Thái tử lén lút tới tìm ta nên mới không yên tâm chạy tới thăm dò ta.
Những ngày này, dưới sự dung túng cố ý của ta, Tô Minh Nhan đã sớm lười giả bộ.
Trước kia, nó dịu dàng ngoan ngoãn, lòng dạ rộng rãi, không thèm để ý vàng bạc châu báu, giống như chú thỏ trắng nhỏ không ham danh lợi.
Hiện giờ, nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-yen-tu-noan/2316964/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.