Ta hạ giọng nhắc nhở chàng:
"Không được bị thương."
Bị thương thì sẽ chết.
Trước đó ta đã dặn chàng không biết bao nhiêu lần.
Có lẽ ánh mắt ta quá quan tâm và nghiêm túc.
Khóe môi Tần Yến hiện lên nụ cười câu hồn đoạt phách, ngang nhiên áp sát tai ta:
"Trước kia, ta làm thuốc của Diệu Diệu.”
"Hôm nay, ta làm đao của Diệu Diệu.”
"Còn chưa làm được lang quân của Diệu Diệu đâu.”
"Sao nỡ chết chứ?"
Tên sói con vừa điên vừa tàn nhẫn này, khi nói lời tình tứ cứ như đang hạ cổ tình lên người ta vậy.
Chỉ là, ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng hò hét chém giết đã cuồn cuộn ập tới như thủy triều!
Đao quang kiếm ảnh, trường săn hỗn loạn tưng bừng.
Người thì cao giọng cầu cứu, người thì chạy trốn tứ tán, người thì liều mạng thích sát.
Tần Yến khẽ mỉm cười với ta giữa tiếng chém giết ngập trời:
"Ngoan, theo đúng kế hoạch, ẩn mình chờ ta."
Nói xong, chàng liền rút kiếm khỏi vỏ, tung người xông vào chém giết.
Nhưng kế hoạch của ta lại không phải là ngoan ngoãn ẩn mình.
… Đây chính là trường săn mà ta chờ mong đã lâu.
Ẩn mình?
Không thể nào.
Ta trở lại vị trí ban đầu của mình, giữa cảnh hỗn loạn, ánh mắt quét qua bốn phía.
Trước tiên là Thái tử Dung Ngọc –
Hắn vẫn giống như kiếp trước, bề ngoài bình tĩnh ung dung đối địch.
Nhưng khóe môi lại lướt qua nụ cười toan tính.
Trong mắt hắn, đám thích khách này chính là được hắn cố ý thả vào sau khi trăm mưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-yen-tu-noan/2316962/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.