Chàng cũng không có ý giấu ta, thậm chí còn học được cách mượn bệnh để đòi hỏi:
"Ta sắp chết rồi, Diệu Diệu còn không chịu nói vài câu dễ nghe dỗ dành ta sao?”
"Thật là vô tình, nàng thích Thái tử đến thế à? Hừ, hắn đâu phải thứ tốt đẹp gì.”
"Nghe nói, xung hỉ có thể kéo dài mạng sống, hay là... Diệu Diệu thử gả cho ta xung hỉ xem sao?”
"Không đồng ý thì thôi, đừng dùng ánh mắt như dao kia trừng ta.”
"Phủ đệ của ta có thể ăn thịt người sao? Nàng gấp rút muốn rời đi đến vậy?”
"Chờ ta chết rồi sẽ thả nàng đi, được không?"
Thực ra ta với Thái tử cùng lắm chỉ tính là tình nghĩa thanh mai trúc mã, nói thích hay yêu thì không tới mức.
Huống hồ, kể từ khoảnh khắc ta biết được chính Thái tử đã hại chết đệ đệ ta thì đối với hắn chỉ còn lại hận thù.
Tần Yến thì rảnh rỗi lại hay chua chát vài câu về Thái tử, vừa ghen tuông vừa quan sát sắc mặt ta.
Ta không tin Tần Yến thực sự để ý ta, ta đoán chàng đại khái là không cam lòng.
-- Không cam lòng bao nhiêu năm mưu tính của mình, cuối cùng lại hủy hoại hết vào lúc cứu ta.
Cho nên chàng mới giam ta trong nhà, bắt ta ở bên chàng, hầu hạ chàng, để thỏa mãn d*c vọng lệch lạc của mình.
Điều khiến ta cạn lời nhất là...
Ta từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, trước khi phủ Thái phó thất thế, đến một chút việc nặng cũng chưa từng động tay.
Thế mà chàng cứ nhất quyết dạy ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-yen-tu-noan/2316970/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.