🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chỉ là...

Dù thủ đoạn có hữu hiệu đến đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.

Lần đó, người khác nghe ta nói về địa ngục rút lưỡi thì đều thu liễm im lặng.

Chỉ có điều --

Sau lưng ta lại vang lên một tiếng cười khẽ nhàn nhạt.

Ta cẩn thận quay đầu lại...

Không ngờ nhìn thấy Tần Yến.

Chàng không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng sau lưng ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, như cười như không.

Trên đời này, chuyện lúng túng nhất không gì hơn thế.

Khi ấy ta sợ chàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:

"Tần thiếu công tử, ta không phải đang bàn luận sau lưng công tử đâu, ta chỉ là..."

Nhưng Tần Yến căn bản không đợi ta nói hết, môi mỏng khẽ mở, gọi tên ta:

"Tô Diệu cô nương."

Tôi có chút mờ mịt:

"Hửm?"

Chàng hỏi:

"Nếu địa ngục rút lưỡi là tầng thứ nhất, vậy mười bảy tầng sau, lại là địa ngục gì?"

Ta đáp:

"Tầng thứ hai là địa ngục đao kéo, tầng thứ ba là địa ngục sắt thép, tầng thứ tư là địa ngục gương nghiệp..."

Nói đến đây, ta chợt nhận ra không ổn, lập tức ngừng lại.

Ta mang danh tài nữ đệ nhất kinh thành, những thứ ta đọc nên là sách vở của bậc hiền giả, các trường phái chư tử bách gia.

Chuyện về địa ngục là ta nhìn thấy trong mấy cuốn tạp văn dã chí.

Thi thoảng nói một câu thì không sao, nhưng nếu tiếp tục kể nữa, nội dung thực sự quá âm tà, chẳng phù hợp với thân phận của ta chút nào.

Ta có chút giận, len lén trừng chàng.

Uổng công ta trước đây còn âm thầm bênh vực chàng, vậy mà chàng lại muốn hại ta?

Tần Yến lại khẽ cong khóe môi:

"Nếu có một ngày nào đó, có thể nghe Tô Diệu cô nương kể trọn vẹn mười tám tầng địa ngục thì tốt rồi."

...

Đây chính là hai lần ta giao thiệp với Tần Yến trước khi cập kê.

Lần thứ nhất, ta bắt gặp chàng chật vật trong tuyết.

Lần thứ hai, chàng nhìn thấu lớp ngụy trang trước mặt người khác của ta.

Vậy nên, con sói con này, chẳng lẽ ngay từ khi đó đã để mắt tới ta rồi sao?

Tỉnh thần lại từ hồi ức, ngoài cửa sổ ánh chiều đã ngả về Tây.

Ta rời khỏi vòng tay Tần Yến, trong tay cầm quyển “Xuyên Vực Chí” chàng đưa, tiện tay lật giở, dựa vào cửa mà cười:

"Tần Yến, muốn biết tầng thứ năm của địa ngục là gì không?"

Chàng cụp mắt nhìn ta, vừa mở miệng, âm cuối khẽ nâng lên:

"Sao thế, Diệu Diệu cô nương cuối cùng cũng chịu kể rồi à?"

Ta lại nói:

"Cuộc săn mùa thu ở trường săn tháng sau, chàng và ta liên thủ, nếu có thể thắng Thái tử Dung Ngọc, ta sẽ kể cho chàng nghe."

...

Cuộc săn mùa thu năm đó sẽ có một vụ thích sát.

Thái tử Dung Ngọc trong ván cờ này nhờ cứu giá mà lập công, từ đó về sau càng được thánh sủng.

Nhưng thực ra, Dung Ngọc đã sớm biết được kế hoạch của bọn thích khách nước địch.

Hắn cố ý giấu không báo chính là để tranh lấy công cứu giá.

Còn thứ muội của ta là Tô Minh Nhan thì tâm địa càng độc ác, trên đường tránh hiểm, lại nhân lúc hỗn loạn đẩy ta vào lưỡi đao của thích khách, ý đồ muốn lấy mạng ta.

Là Tần Yến thay ta hứng một đao, lại trở tay gi*t chết tên thích khách đó.

Nhưng lưỡi đao đó có độc...

Ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ chàng lúc y bào nhuốm máu.

Kiếp trước, nhờ nhát đao đó ban cho, Tần Yến mang bệnh trong người.

Để rồi về sau, dù địa vị cao nhất triều đình, tìm đủ kỳ trân dị dược thiên hạ, rốt cuộc vẫn khó kéo dài mệnh số.

Kiếp này --

Ta muốn để Tô Minh Nhan và Thái tử Dung Ngọc cùng nhau trả lại món nợ nhát đao này!

Chỉ là...

Ta lại quên mất, cái tên điên Tần Yến này xưa nay vốn là kẻ tham lam.

Chàng áp sát tôi, khẽ nhếch môi cười:

"Diệu Diệu, vậy vẫn chưa đủ.”

"Nếu ta thắng hắn, nàng phải kể cho ta nghe trên giường tân hôn trong đêm động phòng mới được..."

Hơi thở thấp thoáng của Tần Yến quấn quanh tai tôi, dấy lên hơi nóng.

Ta mỉm cười đáp lời chàng:

"Được, nghe chàng."

Ôm sách xuống lầu, ta nghe thấy giọng Tần Yến vọng từ sau lưng truyền đến:

"Ta bỗng có chút tin vào những lời mê sảng trước đó của Diệu Diệu cô nương rồi.”

"Diệu Diệu cô nương bỗng nhiên thay đổi tính nết, đối xử tốt với ta như vậy, là vì trong cơn ác mộng kia có điều gì nuối tiếc chăng?"

Tôi quay đầu nhìn chàng, muôn vàn chua xót, hóa thành một câu:

"Đúng vậy, trong mộng có nhiều nuối tiếc."

Chỉ thấy Tần Yến lười biếng nghiêng người dựa vào cửa, nụ cười quyến rũ:

"Xem ra, quả thực không phải giấc mộng đẹp gì.”

"Nhưng, ta đã từng mộng thấy Diệu Diệu hàng ngàn lần, Diệu Diệu mới chỉ mộng thấy ta một lần.”

"Theo ta thấy, chi bằng Diệu Diệu dứt bỏ muộn phiền, ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ ngon giấc, lại mộng thấy ta thêm vài lần nữa.”

"Biết đâu lần sau chính là giấc mộng đẹp rồi."

Mũi ta cay cay, không kìm được gật đầu đồng ý.

Ta biết chàng vẫn luôn nhìn ta, nhưng ta lại không dám nhìn ánh mắt nóng rực của chàng thêm nữa, vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.

Ta sợ nếu còn nán lại thì sẽ khóc đỏ cả mắt trước mặt chàng.

Kiếp trước, chàng cũng từng nói không ít lời tình tứ.

Chỉ là ta chưa từng tin tưởng, đương nhiên cũng hiếm khi hồi đáp chàng.

Ta từng thấy dáng vẻ chàng toàn thân đẫm máu khi giết người.

Cũng từng thấy chàng mặt không biểu cảm, chém đứt tứ chi kẻ khác, ngâm vào chum rượu mà thi hành cực hình tàn nhẫn.

Vậy nên, lời tình cảm của chàng, lúc đó với ta mà nói càng giống như lời điên cuồng.

Đặc biệt là sau khi ta biết được thủ đoạn chàng dùng để trèo lên địa vị cao --

Tần Yến thuở nhỏ chịu đủ nhục nhã ngược đãi, thương tích chồng chất.

Để che giấu tài năng, chàng cố ý nhẫn nhục không phát tác.

Nhưng thực ra từ nhỏ chàng đã lén lút học văn, luyện kiếm, lôi kéo nhân tài.

Chàng ở trong bóng tối, ngụy trang đủ loại thân phận khác nhau, chuyên làm ăn buôn bán với đám quyền quý kinh thành để tích lũy tài sản.

Bề ngoài nhìn như thiếu niên hèn mọn bùn đất.

Nhưng ở nơi không ai biết đến, chàng đã sớm kiếm được của cải đầy ắp, chất thành núi vàng núi ngọc.

Mọi thứ, chỉ còn thiếu một cơ hội để một bước lên mây.

Cơ hội thì có thể tự mình mưu tính.

Nhưng quãng đời còn lại của chàng lại bị ta hủy hoại.

Cuộc thích sát trong cuộc săn mùa thu đó, chàng cứu ta có lẽ chỉ là tiện tay.

Ai ngờ lưỡi đao ấy trông không bắt mắt, nhưng độc dược trên đó lại chí mạng, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã đưa chàng đi gặp Diêm Vương.

Chàng thật sự đã thua thiệt lớn.

Mấy năm đầu, chàng còn có thể dựa vào thuốc men duy trì, giả vờ như thân thể không có gì đáng ngại, tung hoành thao túng quyền thế trong triều.

Không ai phát hiện ra sơ hở của chàng.

Còn ta, vào cái năm phủ Thái phó thất thế, bị phạt sung vào tiện tịch mới bị Tần Yến mang đi.

Khi đó ta cũng như phần lớn người khác, đều không biết, đó thực ra đã là năm cuối đời của Tần Yến.

Ta bị chàng giam trong nhà, nghe thấy tiếng ho khan không nén được từ phòng chàng truyền ra, ngửi thấy mùi thuốc nơi viện của chàng mãi không tan, lại nhìn thấy áo bẩn chàng chưa kịp thay sau khi nôn máu, mới biết bí mật của chàng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.