Chỉ là...
Dù thủ đoạn có hữu hiệu đến đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ.
Lần đó, người khác nghe ta nói về địa ngục rút lưỡi thì đều thu liễm im lặng.
Chỉ có điều --
Sau lưng ta lại vang lên một tiếng cười khẽ nhàn nhạt.
Ta cẩn thận quay đầu lại...
Không ngờ nhìn thấy Tần Yến.
Chàng không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng sau lưng ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, như cười như không.
Trên đời này, chuyện lúng túng nhất không gì hơn thế.
Khi ấy ta sợ chàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:
"Tần thiếu công tử, ta không phải đang bàn luận sau lưng công tử đâu, ta chỉ là..."
Nhưng Tần Yến căn bản không đợi ta nói hết, môi mỏng khẽ mở, gọi tên ta:
"Tô Diệu cô nương."
Tôi có chút mờ mịt:
"Hửm?"
Chàng hỏi:
"Nếu địa ngục rút lưỡi là tầng thứ nhất, vậy mười bảy tầng sau, lại là địa ngục gì?"
Ta đáp:
"Tầng thứ hai là địa ngục đao kéo, tầng thứ ba là địa ngục sắt thép, tầng thứ tư là địa ngục gương nghiệp..."
Nói đến đây, ta chợt nhận ra không ổn, lập tức ngừng lại.
Ta mang danh tài nữ đệ nhất kinh thành, những thứ ta đọc nên là sách vở của bậc hiền giả, các trường phái chư tử bách gia.
Chuyện về địa ngục là ta nhìn thấy trong mấy cuốn tạp văn dã chí.
Thi thoảng nói một câu thì không sao, nhưng nếu tiếp tục kể nữa, nội dung thực sự quá âm tà, chẳng phù hợp với thân phận của ta chút nào.
Ta có chút giận, len lén trừng chàng.
Uổng công ta trước đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoan-yen-tu-noan/2316972/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.