Lạt Ma Tây Tạng vô cùng khó đối phó, hai vị Phạm Chu mồm mép như thế mà vẫn không thể thuyết phục Lạt Ma triệu hồi quân đội hộ tống Tử Diên công chúa về lại Tây Tạng, song phương giằng co đàm phán mất ba ngày, rốt cục Lạt Ma và Nhân Minh thân vương mới đồng ý: Phái sứ thần đến Thát Đát, ra lệnh cho người Tây Tạng không được tham dự chiến tranh giữa Thiên triều và Thát Đát.
Tuy rằng kết quả này cũng không lý tưởng, nhưng người Tây Tạng có chết cũng không nhượng bộ, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp như vậy.
Phạm Thành và Chu Tử Chính đang do dự nên về hay nên ở thì đội sứ thần thứ hai do Liễu Bàn dẫn đầu tiến vào hoàng cung Tây Tạng.
Sự tình bắt đầu có bước ngoặt.
Liễu Bàn mang theo thư tay do Phượng Cảnh Nam đích thân viết, mỉm cười bẩm báo, “Trấn Nam Vương và Tàng Vương vừa có quan hệ thông gia vừa là quân chủ lân bang, thân cận như huynh đệ. Biết được Tàng Vương ngã bệnh, Trấn Nam Vương điện hạ biết được, phái tiểu thần đến đây, tiểu thần cũng thông thạo y đạo, Vương gia phân phó, nếu thuận tiện thì tiểu thần có thể giúp Tàng Vương chữa trị thân thể.”
Nhân Minh thân vương nói, “Phật pháp cũng không thể thức tỉnh Vương huynh, tiểu vương vô cùng lo lắng.”
Mặc dù thân thể của Liễu Bàn trông có vẻ gầy yếu nhưng tính tình lại không dễ dàng thoái nhượng, ôn hòa nói, “Người Tây Tạng hết lòng tin theo Phật giáo, rất khác với Thiên triều. Dân chúng Vân Quý chúng ta đều dựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-de-nan-vi/1132250/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.