Đầu ngón tay của Lê Đường vẫn còn lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác nhìn anh, rõ ràng là sững sờ, theo phản xạ đáp lại: “No rồi.”
Cô thừa nhận, trước một thân thể hoàn mỹ tuyệt đối, đúng là có thể đạt đến cảnh giới “mỹ thực nhân gian”. Đây mới thực sự là một bữa đại tiệc.
Trong đầu cô họa sĩ nhỏ lúc này chỉ toàn suy nghĩ về việc vẽ tranh trên cơ thể anh, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện đói bụng nữa.
Khương Lệnh Từ đứng ngược sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hoa văn, phản chiếu những mảng sáng tối đan xen, khiến đôi mắt anh trông tĩnh lặng không gợn sóng.
Hương mai lạnh lẽo vương vấn quanh căn phòng, hòa cùng mùi gỗ đàn hương đang cháy, chầm chậm lan tỏa, bao phủ toàn bộ không gian này vào trong khu vực cấm tuyệt đối của anh. Ngay cả Lê Đường cũng không thể đặt chân vào.
Môi mỏng khẽ mở, anh nhàn nhạt nói: “No rồi thì tốt.”
Giây tiếp theo, Khương Lệnh Từ cầm lấy chiếc sơ mi trên bình phong, định mặc từng món đồ trở lại.
"..."
Lê Đường lập tức sốt ruột, dứt khoát tiến lên, nắm lấy vạt áo sơ mi mới cài được hai, ba chiếc cúc của anh.
"Đã cởi rồi thì đừng vội mặc vào chứ!"
Chưa kịp nhìn kỹ mà!!!
Cô bịa ra một cái cớ nghe có vẻ hợp lý: "Anh đừng động, coi chừng va vào giá treo sườn xám phía sau kìa."
Trong khi đó, những ngón tay nhỏ nhắn đã lặng lẽ lướt vào trong lớp sơ mi, tranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723782/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.