🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Theo như tiến trình yêu đương của họ, có lẽ đã đến giai đoạn ghen tuông, một phản ứng tình cảm thường thấy trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

 

Khương Lệnh Từ bình tĩnh thành thật với bạn gái.

 

Lê Đường, người xưa nay miệng lưỡi sắc bén, hiếm khi bị câu trả lời của Khương Lệnh Từ làm cho sững sờ, nhất thời không thốt nên lời. Rốt cuộc anh đã suy nghĩ thế nào mà lại dùng từ "ghen", một từ mập mờ như vậy?

 

Trong mối quan hệ của bọn họ, bàn về "khẩu giao"* còn có vẻ trong sáng và thuần túy hơn là bàn về "ghen tuông".

*"口·交" (kǒu jiāo) trong tiếng Trung là một cách viết tránh kiểm duyệt của từ "口交" (kǒu jiāo),có nghĩa là oral s3x (quan hệ tình d*c bằng miệng). Đây là một thuật ngữ chỉ hành vi sử dụng miệng để k1ch thích bộ phận sinh d*c của đối phương trong quan hệ tình d*c.

 

Thôi vậy, Khương Lệnh Từ thiếu hiểu biết trong phương diện này cũng là điều bình thường.

 

Lê Đường khẽ thở dài: "Anh Khương, ghen tuông không phải như anh nghĩ đâu."

 

Ánh mắt Khương Lệnh Từ vẫn sáng tỏ, nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, lập tức hỏi: "Vậy phải như thế nào?"

 

"Nếu thực sự ghen tuông, bây giờ anh sẽ không suy nghĩ lý trí xem mình có đang ghen hay không, mà sẽ mất đi lý trí, rồi thì…" Lê Đường kéo dài giọng đầy bí ẩn.

 

Khương Lệnh Từ thuận theo: "Mất đi lý trí thì sẽ thế nào?"

 

"Những người mất đi lý trí thường chia thành hai loại." Lê Đường chỉ vào chiếc ghế đẩu nhỏ dưới thân mình, giọng nói trầm xuống: "Nếu tính cách anh dịu dàng, thì sẽ ấn tôi xuống đây mà hôn đến mức tôi khóc thét lên."

 

Ngón tay cô khẽ xoay, chỉ vào bức tường, giọng điệu cao vút: "Còn nếu anh là kiểu người mạnh mẽ, thì sẽ trực tiếp ép tôi vào tường mà chiếm đoạt một cách cuồng nhiệt, hoặc dùng giọng điệu trừng phạt mà ra lệnh cho tôi quỳ xuống, giúp anh…"

 

Khương Lệnh Từ hơi cúi người, lòng bàn tay áp nhẹ lên môi cô: "Không phân biệt hoàn cảnh, chẳng khác gì cầm thú, anh sẽ không làm thế."

 

Bị bịt miệng bất ngờ, hàng mi cô gái khẽ run, như một con bướm vô tình bay vào viện bảo tàng, khiến không gian vốn trống trải tĩnh lặng bỗng trở nên sinh động hơn vài phần.

 

Cô nắm lấy cổ tay Khương Lệnh Từ, nhưng không hề gỡ tay anh ra khỏi môi mình, mà theo tư thế này, chậm rãi thốt ra phần kết luận chưa hoàn chỉnh: "Không phân biệt hoàn cảnh, đó mới chính là bản chất của ghen tuông. Không phải anh đang ghen, chỉ là bản năng chiếm hữu của đàn ông mà thôi."

 

Ghen tuông là đối với người yêu, còn chiếm hữu có thể là với bất kỳ ai đã từng thân mật, không giới hạn ở người yêu.

 

Khi cô nói chuyện, đôi môi ướt át khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, tựa như từng nụ hôn phớt nhẹ. Khương Lệnh Từ hiếm khi thất thần trong chốc lát, rồi ngay sau đó thu tay lại, duy trì khoảng cách xã giao.

 

Khương Lệnh Từ đột nhiên mở miệng: "Em nói đúng. Cho nên…"

 

Lê Đường khó hiểu hỏi: "Cho nên gì?"

 

"Anh không thích anh ta gọi em là Đường Đường." Khương Lệnh Từ chậm rãi dẫn dắt: "Em có thể bao dung sự chiếm hữu của anh không?"

 

Lê Đường ngoan ngoãn đáp: "Tất nhiên, vì tôi cũng có sự chiếm hữu đối với anh."

 

Bọn họ là bạn giường cố định của nhau, trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của họ nên có tính chất độc quyền. Cả hai bên đã đạt được sự đồng thuận.

 

Sau đó, Lê Đường nhiệt tình mời Khương Lệnh Từ ngồi nghỉ trên chiếc ghế đẩu trong suốt hình con bướm của mình, nhưng bị anh lịch sự từ chối.

 

Chiếc ghế đẩu bé xíu đó chỉ đủ cho một mình Lê Đường ngồi, thậm chí còn không đủ để thực hiện khả năng "hôn đến mức khóc thét".

 

Buổi chiều không có ai quấy rầy, Lê Đường tiếp tục tập trung vào bản vẽ, tiến hành các bước hoàn thiện cuối cùng.

 

Bản vẽ đã hoàn thành, Lê Đường hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình. Dù đây là lần đầu tiên thiết kế trang sức nhưng trong quá trình vẽ, cô liên tục nảy ra những ý tưởng mới, tiện tay ghi chú bên cạnh, khiến toàn bộ bản vẽ có phần hơi nguệch ngoạc. Nhưng điều đó không quan trọng. Hiện tại, cảm giác thành tựu của cô không thua kém gì lúc vẽ ra Kỳ Tích.

 

Cô thật sự có thiên phú! Thành phẩm nhất định sẽ vừa đẹp vừa phù hợp với cổ tay Khương Lệnh Từ!

 

Không được, cô phải đích thân giám sát quá trình chế tác. Lê Đường lập tức nói với Khương Lệnh Từ xin phép nghỉ vài ngày.

 

Khương Lệnh Từ tôn trọng lịch trình cá nhân của cô, có chừng mực mà không hỏi han nhiều. Huống hồ, ngay từ đầu anh cũng không nghĩ rằng Lê Đường sẽ ngoan ngoãn ở đây làm trợ lý chương trình suốt nửa tháng, thậm chí còn không chắc liệu cô có quay lại hay không.

 

Dù sao thì, chương trình cũng chỉ còn khoảng một tuần nữa là kết thúc.

 

Lê Đường có năng lực hành động rất mạnh. Cô đích thân bay ra nước ngoài, tìm đến nghệ nhân chế tác trang sức hàng đầu của một thương hiệu cao cấp để giám sát trực tiếp. Như vậy, cô có thể kịp thời điều chỉnh và chỉnh sửa, đảm bảo hoàn mỹ đến từng chi tiết.

 

Cô không cho phép món trang sức do mình thiết kế không xứng với cổ tay hoàn mỹ của Khương Lệnh Từ.

 

Để đạt được hiệu quả tốt nhất, thậm chí Lê Đường còn lấy ra viên hồng ngọc quý giá nhất của mình.

 

Đây là món quà sinh nhật mười tám tuổi mà Lê Uyên tặng cô. Nó vô cùng đắt giá, đồng thời cũng là món quà chuộc lỗi vì anh ấy không thể về nước cùng cô đón sinh nhật.

 

Ban đầu, Lê Đường nghĩ rằng viên hồng ngọc này sẽ bị cô vùi sâu dưới đáy hộp cả đời, chỉ cần nhìn thấy là lại tức giận.

 

Thế nhưng, khi thiết kế chiếc vòng tay này, trong đầu cô bỗng hiện lên nốt ruồi đỏ rực rỡ và đầy quyến rũ nơi đuôi mắt của Khương Lệnh Từ. Thế là cô quyết định rộng lượng với viên đá quý vô tội này, để nó có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.

 

Đá quý không có tội. Người có tội là Đại Lê đã không thể cùng cô đón sinh nhật mười tám tuổi, tội này không thể tha thứ!

 

Còn về viên hồng ngọc này, được đeo trên người Khương Lệnh Từ chính là vinh dự của nó, cũng xem như Đại Lê vô tình làm được một chuyện tốt.

 

Lê Đường cúi mắt nhìn thành phẩm mới ra lò.

 

Vòng tay được làm từ bạch kim, dáng vòng mảnh mai, mô phỏng những cành lá mềm mại của hoa lan. Thiết kế mở, một bên được đính viên hồng ngọc quý hiếm. Tổng thể uốn cong theo đường nét cổ tay, vòng tay thanh thoát, tinh tế nhưng không kém phần sang trọng. Nó có thể đeo riêng hoặc kết hợp với đồng hồ, không hề rườm rà mà lại đạt đến độ tinh mỹ hoàn hảo.

 

Ngón tay thon dài của thiếu nữ chầm chậm lướt từ viên hồng ngọc đến những họa tiết tinh xảo trên vòng tay.

 

Để làm dấu ấn độc quyền của Khương Lệnh Từ, cô lấy họa tiết hoa lan làm nền, kết hợp với chữ “Lệnh” theo phong cách giáp cốt văn.

 

Phần trên của chữ “Lệnh” được biến tấu thành một chữ A uốn lượn, mềm mại tự do, còn phía dưới là hình một người nhỏ bé đang quỳ, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện. Người này còn buộc hai búi tóc nhỏ, trông hệt như bức vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy ghi chú lần trước, đại diện cho chính cô.

 

Tổng thể là một chữ “Lệnh” cách điệu theo phong cách giáp cốt, hoàn hảo dung hòa cả chủ nhân và người thiết kế vào cùng một tác phẩm.

 

Lê Đường cảm thấy thiết kế này của mình xứng đáng gọi là thiên tài!

 

Trên chuyến bay trở về, Lê Đường vẫn không ngừng chơi đùa với chiếc vòng tay, yêu thích đến mức không nỡ buông.

 

Nếu chủ nhân của nó không phải là Khương Lệnh Từ, có khi cô đã muốn giấu nó cho riêng mình rồi.

 

Đúng lúc này, một cô gái ngồi cách Lê Đường một lối đi bỗng bắt chuyện: “Chị gái ơi, chị cũng là fan của Vu Thanh Chiếu đúng không?”

 

Lê Đường hơi nhướng mày, ánh mắt hồ nghi nhìn cô gái trẻ: “Fan?”

 

Cô gái có vẻ hơi kích động, chỉ vào chiếc vòng tay trong tay cô: “Đúng vậy đúng vậy! Đây là vòng tay do Vu Thanh Chiếu thiết kế đó! Hiện tại nó còn đang trên hot search nữa! Chị có được thành phẩm nhanh như vậy, chắc chắn là fan trung thành lắm luôn!”

 

Lê Đường không phải kẻ ngốc, lập tức nhận ra có vấn đề. Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cô mở Weibo lên, nhìn thấy cái tên Vu Thanh Chiếu đang đứng ở vị trí thứ ba trên hot search.

 

Cô nhấp vào xem. Bài đăng hot nhất chính là do Vu Thanh Chiếu đăng tải.

 

Anh ta đăng tải một bản thiết kế vòng tay, kèm theo dòng caption: [Đề bài của đạo diễn, câu trả lời của tôi.]

 

Bản thiết kế bám sát chủ đề di sản phi vật thể, trông cũng khá tao nhã và độc đáo. Hàng loạt cư dân mạng khen ngợi anh ta tài sắc vẹn toàn, thậm chí còn có cả một hot search riêng: Nếu Vu Thanh Chiếu không làm nghệ sĩ, có thể làm nhà thiết kế trang sức.

 

Cô gái bên cạnh tiếp tục cảm thán bên tai Lê Đường: “Anh Vu của bọn em đúng là vừa đẹp trai vừa tài giỏi! Tham gia chương trình một cái thôi mà có thể thiết kế ra chiếc vòng tay đẳng cấp nhà thiết kế chuyên nghiệp luôn!”

 

“Oa, chị còn tự thêm ý tưởng riêng lên bản thiết kế của anh ấy nữa à? Thành phẩm đẹp xuất sắc luôn đó!”

 

Đúng là đổi trắng thay đen mà! Gương mặt Lê Đường lạnh hẳn đi. Cô phóng to bức ảnh bản thiết kế trên Weibo.

 

So với bản gốc của cô, nét vẽ của Vu Thanh Chiếu vụng về hơn hẳn. Nhìn qua có thể thấy anh ta cũng thiết kế một chiếc vòng tay dạng mở với đường nét vòng không theo quy tắc, không rõ là nhánh lan hay lá cây gì khác. Điểm nổi bật nhất chính là họa tiết điêu khắc phía trên, phần trên là chữ A, phần dưới là hình người quỳ gối chắp tay cầu nguyện, gần như sao chép hoàn toàn từ thiết kế của cô!

 

Tổng thể thiết kế thiếu viên hồng ngọc, bởi vì lúc Vu Thanh Chiếu nhìn thấy bản phác thảo của cô, Lê Đường vẫn chưa quyết định có nên thêm viên đá quý vào hay không.

 

Bản thiết kế này của Vu Thanh Chiếu có độ tương đồng với bản vẽ chưa hoàn chỉnh của cô lên đến 90%!

 

10% còn lại là do nét vẽ của anh ta quá vụng về, cộng với việc không hiểu được chi tiết và ý tưởng thiết kế của cô, nên đã tự do sáng tạo một số thứ… mà toàn là rác rưởi.

 

Ánh đèn trong khoang máy bay mờ ảo, càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng sắc sảo trên gương mặt cô gái.

 

Môi đỏ hơi mím lại, ánh mắt Lê Đường dán chặt vào từng chi tiết trong bản thiết kế trên màn hình.

 

Anh ta dám sao chép trắng trợn đến mức này?

 

Lê Đường đoán, có lẽ vì cô từng nói "chỉ vẽ chơi thôi", cộng với bản vẽ lúc đó khá nguệch ngoạc, nên Vu Thanh Chiếu tưởng đây là một bản phác thảo bị bỏ đi.

 

Lê Đường rất tức giận, nhưng cô không trút giận lên fan hâm mộ. Suốt quãng đường còn lại, cô giữ im lặng, không nói một lời.

 

Mãi đến khi máy bay hạ cánh xuống Bắc Thành, trở về khách sạn của tổ chương trình, Lê Đường lập tức đi tìm kẻ gây họa.

 

Không ngờ, cô nhận được tin, Vu Thanh Chiếu đã kết thúc ghi hình và rời đi để vào đoàn phim quay phim mới rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.