Vu Thanh Chiếu dựa vào thân phận đỉnh lưu của mình trong giới giải trí, muốn trốn tránh một người bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh ta ngang nhiên lấy bản thiết kế của cô để đổi lấy danh tiếng và lợi ích, đó là món quà độc quyền cô dành cho Khương Lệnh Từ, anh ta lại còn lừa dối công chúng. Thật quá đáng!
Lê Đường càng nghĩ càng giận. Cô thậm chí không có tâm trạng báo cho Khương Lệnh Từ biết mình đã về.
Vừa bước vào phòng, cô chỉ muốn trút giận, vô thức định ném chiếc vòng tay mà mình đã siết chặt suốt cả chặng đường lên ghế sofa. Thế nhưng, khi cánh tay vừa giơ lên, khóe mắt lại vô tình thoáng thấy ánh sáng đỏ lấp lánh trên mặt vòng. Cô mím môi, dừng lại vài giây, sau đó đặt nó thật nhẹ nhàng lên bàn trà.
Vu Thanh Chiếu dám sao chép một cách trắng trợn như vậy, vì anh ta chắc chắn rằng cô không có bằng chứng. Bởi vì hôm đó, lúc bị anh ta nhìn thấy, cô chỉ mới vẽ trong sổ phác thảo mà thôi. Nhưng Lê Đường cố ép mình giữ bình tĩnh. Cô có bằng chứng.
Trước đây, từng có lần tranh của Văn Diêu Ý bị đạo nhái, thế nên bà ấy luôn nhắc nhở tất cả học trò của mình, rằng bất kỳ tác phẩm gốc nào được vẽ ra, đều phải lập tức lưu lại dấu thời gian, tránh trường hợp sau này gặp rắc rối.
Chứng cứ thì có nhưng… một tài khoản bình thường muốn bóc phốt một siêu sao hàng đầu đạo nhái, gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Bởi vì chỉ cần đăng lên, bài viết sẽ lập tức bị fan của anh ta nhấn chìm. Không ai quan tâm cũng như tin tưởng vào lời nói của một người bình thường.
Tất cả những phát ngôn bất lợi cho Vu Thanh Chiếu đều bị fan của anh ta xóa sạch, hơn nữa, còn giúp anh ta kéo được một đợt đồng cảm từ cư dân mạng.
Cô càng nghĩ càng không nuốt trôi cục tức này. Tính cách của cô vốn dĩ không thể nhịn được.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lê Đường trực tiếp đăng nhập vào tài khoản họa sĩ PILGRIM của mình. Đây là tài khoản có gần một triệu người theo dõi.
Một phút sau.
Những người hâm mộ của PILGRIM vô cùng kinh ngạc.
Vốn dĩ, vị đại thần chỉ thích "sản xuất nội dung" vào ban đêm, vậy mà hôm nay lại đột nhiên đăng bài giữa ban ngày, hơn nữa còn công khai chất vấn một ngôi sao nam hàng đầu đạo nhái!
Không chỉ thế, cô còn trực tiếp tag thẳng tên nhân vật chính!
PILGRIM: [Thiết kế này đạo nhái của ai vậy? @VuThanhChiếu] Kèm theo hình ảnh đối chứng.
Dòng thời gian của bức thiết kế mà Lê Đường đăng tải có trước thiết kế của Vu Thanh Chiếu.
Không phải là một cư dân mạng vô danh lên tiếng chất vấn, mà là một đại thần trong giới hội họa có hàng triệu fan.
Vì vậy, chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút, hashtag #VuThanhChiếuĐạoNhái đã leo thẳng lên hot search.
Chứng cứ của Lê Đường rõ ràng đến mức không thể chối cãi. Vu Thanh Chiếu gần như bị đóng đinh lên cột mốc ô nhục của giới thiết kế.
Tuy nhiên, khi mọi người đang chờ anh ta lên tiếng xin lỗi, thì phòng làm việc của Vu Thanh Chiếu đột ngột đăng Weibo phản bác.
Nội dung đại khái như sau: Bản thiết kế của Vu Thanh Chiếu được vẽ ngay tại trường quay khi ghi hình chương trình, trước mặt tất cả khách mời và đạo diễn. Có đầy đủ nhân chứng và vật chứng. Nếu có sự trùng hợp trong ý tưởng thiết kế, đó hoàn toàn là ngẫu nhiên. Nếu ai tiếp tục lan truyền tin đồn thất thiệt, họ sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Đồng thời, trên Weibo cá nhân, Vu Thanh Chiếu cũng đăng tải bài viết giải thích về "ý tưởng thiết kế" của mình. Ý tưởng tổng thể lấy cảm hứng từ những nhánh liễu bên ngoài viện bảo tàng. Hoa văn điêu khắc trên vòng tay được dựa trên chi tiết của chuông biên chung thời Chiến Quốc mà anh ta nhìn thấy trong bảo tàng.
Ký hiệu giống chữ A thực chất là biến thể của hình dạng biên chung. Hình người nhỏ phía dưới tượng trưng cho người đánh chuông, mang hàm ý gióng lên hồi chuông lịch sử để bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể.
Anh ta trả lời dưới phần bình luận: [Tôi sẽ không xin lỗi vì điều mình không làm, cũng mong mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí.]
Người hâm mộ lập tức lên tiếng bảo vệ anh ta, kêu than anh ta bị oan.
Rất nhanh sau đó, có kẻ bắt đầu dẫn dắt dư luận, nói rằng Vu Thanh Chiếu bị đối thủ ganh ghét, mua chuộc họa sĩ để bôi nhọ anh ta.
Phòng làm việc của Vu Thanh Chiếu gửi thư cảnh cáo bằng luật sư, bản thân anh ta cũng lên tiếng giải thích về ý tưởng thiết kế, nhưng phần bình luận lại nói năng mơ hồ. Sau đó, thuê acc clone để thao túng dư luận. Chuỗi hành động này diễn ra một cách trơn tru, khiến cục diện đảo chiều hoàn toàn.
Weibo của Lê Đường bị tấn công dữ dội.
Cô tức giận đến mức cười lạnh. Chuông biên chung và người gõ chuông cái con khỉ! Lời giải thích miễn cưỡng như vậy, rốt cuộc phải ngu ngốc đến mức nào mới tin được chứ? Biên chung nặng nề như vậy, ai lại khắc nó lên một chiếc vòng tay nhỏ gọn chứ? Còn nữa, lá liễu? Bỏ mẹ nó cái lá liễu đi! Hoa lan trên vòng tay thì giải thích thế nào? Lá liễu lại mọc hoa lan à?
Lê Đường lập tức gõ một bài phân tích logic, chỉ ra từng điểm phi lý trong lời biện hộ của Dư Chiếu. Cô vừa chuẩn bị nhấn gửi, thì...
Thất bại!
Tài khoản của cô bị khóa vĩnh viễn.
Lý do: Nội dung đồi trụy, khiêu dâm.
Không chỉ tài khoản của cô, mà hashtag #VuThanhChiếuĐạoNhái cũng rớt hạng nhanh chóng.
Ban đầu đã leo lên hạng nhất, vậy mà chỉ trong vòng một tiếng đã rơi xuống hạng mười mấy, thậm chí vẫn còn tiếp tục tụt xuống.
Các chủ đề liên quan lần lượt bị phong tỏa. Rõ ràng, tư bản đã ra tay bảo vệ Vu Thanh Chiếu.
Từ nhỏ đến lớn, Lê Đường chưa từng bị ai bắt nạt một cách trắng trợn như thế này. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình bị khóa tài khoản, im lặng rất lâu.
Cô đã bị dồn đến cực hạn. Ngón tay mảnh mai siết chặt sợi tua rua trên gối ôm, trong đầu lóe lên suy nghĩ: Có nên nhờ Lê Uyên giúp không?
Nhưng cô không muốn. Rất không muốn. Cái giá có thể sẽ là một lần nữa mất đi tự do.
Lê Đường ngồi trên thảm trải sàn, hai tay vòng qua ôm đầu gối, ánh mắt vô hồn nhìn về phía chiếc vòng tay lấp lánh trên bàn trà.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng, rọi xuống gò má của cô. Đôi bông tai khảm xà cừ khẽ ánh lên, tựa như đang nứt vỡ thành từng mảnh.
Lần đầu tiên trong đời, Lê Đường cảm thấy ánh nắng ban trưa lại nhọn hoắt và ẩm ướt đến thế, khiến cô khó chịu không yên.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cánh cửa phòng Tổng thống bỗng bị đẩy ra.
Khương Lệnh Từ bước vào, có hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô. Vì ngay từ đầu, khi Lê Đường xin nghỉ phép, anh đã nghĩ rằng cô sẽ không quay lại.
Tiến đến gần hơn, cảnh tượng trước mắt khiến anh càng bất ngờ hơn. Bình thường, cô gái này vô tư, tỏa sáng như ánh mặt trời, dường như có nguồn năng lượng vô hạn.
Nhưng sau một chuyến đi xa trở về, cô lại trông như một con thú nhỏ bị dính mưa, bộ lông mềm mại ướt sũng, co ro trong chiếc tổ an toàn mà mình tự tạo ra.
Đã quen với hình ảnh Lê Đường bất cần, nghịch ngợm, luôn tràn đầy sinh khí, bây giờ nhìn thấy cô như thế này, đáy mắt Khương Lệnh Từ thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Anh cúi xuống, theo ánh mắt của cô mà nhìn thấy chiếc vòng tay trên bàn trà. Cầm nó lên, Khương Lệnh Từ nhìn kỹ thiết kế.
Hoa văn hoa lan chạy dọc thân vòng, chữ "Lệnh" được biến tấu theo lối giáp cốt văn. Trong nét khắc họa, một nửa trên của chữ "Lệnh" trông giống chữ A cách điệu, phần dưới là hình một người nhỏ quỳ xuống, chắp tay cầu nguyện, búi tóc hai bên, trông rất giống hình vẽ đơn giản mà cô từng nguệch ngoạc trên tờ giấy ghi chú. Là một thiết kế dành riêng cho anh.
Khương Lệnh Từ hạ giọng hỏi: "Là tặng anh sao?"
Lê Đường cúi đầu, giọng nghèn nghẹn: "Bây giờ không muốn tặng nữa."
Nghe thấy giọng nói mất đi vẻ rực rỡ thường ngày của Lê Đường, Khương Lệnh Từ đặt chiếc vòng tay vào túi áo khoác. Hiếm khi anh không để ý đến tác phong tao nhã của mình, mà trực tiếp quỳ một chân trước mặt cô.
Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt mình. Đôi mắt phớt sương, phản chiếu sắc hồng nhạt, như thể ẩn chứa vô vàn uất ức và tủi thân.
Giọng nói trầm thấp của anh lúc này lại dịu dàng đến mức lạ thường, như lo lắng làm cô hoảng sợ: “Tại sao?”
Hương thơm lạnh lẽo của hoa mai trên người anh lặng lẽ len lỏi vào không gian nhỏ hẹp, khiến Lê Đường vô thức hạ xuống sự phòng bị.
Cô cắn nhẹ vào phần thịt mềm bên trong môi, chạm phải ánh mắt tĩnh lặng, chuyên chú của anh, bấy giờ mới không nhịn được mà nước mắt đột ngột rơi xuống.
Cô xúc động đến mức vươn tay kéo túi áo khoác của anh: “Vì nó không còn sạch sẽ nữa! Bỏ đi!”
Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, chậm rãi lấy chiếc vòng từ túi áo ra. Anh không nói nhiều, chỉ trực tiếp đeo nó lên cổ tay trái, gần với trái tim nhất.
“Rất sạch sẽ, rất đẹp, rất đặc biệt. Anh rất thích.”
Nói xong, anh tháo chiếc đồng hồ đặt lên bàn trà, trên cổ tay thon gọn chỉ còn lại chiếc vòng bạch kim, họa tiết hoa lan tinh xảo.
Nếu không có chuyện của Vu Thanh Chiếu, nghe Khương Lệnh Từ khen món quà mình dày công thiết kế, chắc chắn Lê Đường sẽ vui vẻ nâng cổ tay anh lên ngắm nghía, còn tiện thể đòi lên giường ‘ăn mừng’.
Nhưng bây giờ… mọi thứ đáng lẽ phải thật hoàn mỹ, thật độc nhất vô nhị. Giờ thì đều bị phá hủy cả rồi. Những giọt nước mắt to tròn không kiểm soát được mà lăn dài trên má.
“Ban đầu nó là món quà dành riêng cho anh… Tôi còn, tôi còn khắc cả tên anh… Thế mà lại bị…”
Cảm xúc dâng trào đến mức không thể thốt nên lời. Lê Đường gấp gáp muốn đứng lên, nhưng vì ngồi quá lâu nên chân tê rần, vừa đứng dậy đã loạng choạng ngã thẳng về phía Khương Lệnh Từ.
Anh không hề dùng sức, chỉ khẽ vươn tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Như đang bế một đứa trẻ, vòng tay vững chãi, bước chân cũng vững vàng.
Dưới ánh đèn sáng rực trong phòng tắm, mọi biểu cảm của cô đều không thể giấu giếm. Khương Lệnh Từ đặt cô lên bồn rửa mặt rộng rãi, lấy khăn tay nhúng nước ấm, kiên nhẫn lau qua từng chút một.
“Đừng vội, từ từ nói.”
Dường như dù có trời sập, thì đứng trước mặt anh, mọi thứ đều không đáng sợ.
Bản tính Lê Đường đã là người không giấu được chuyện trong lòng. Được anh nhẹ nhàng trấn an, cô nức nở kể hết mọi chuyện về vụ đạo nhái của Vu Thanh Chiếu.
Nói xong, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, nhưng ngay lập tức lại thấy… mình giống như đang khóc lóc mách lẻo vậy.
Thật mất mặt!
“Tôi chỉ là tức giận thôi, không phải khóc vì yếu đuối đâu.”
Ánh mắt của Khương Lệnh Từ quá mức sắc bén, khiến Lê Đường bối rối. Cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã bật thốt ra một câu ngang ngược: “Sau này nếu anh không chịu cố gắng trên giường, tôi cũng sẽ tức đến khóc đấy.”
Khương Lệnh Từ khẽ bật cười, không phản bác.
Lê Đường xấu hổ, càng bất mãn hơn: “Anh còn cười! Tôi khóc rồi đó! Bị bắt nạt đến phát khóc đấy!”
Cô đã mất hết hình tượng, bây giờ chỉ còn có thể đòi công bằng một cách ngang tàng.
Khương Lệnh Từ nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt cô, giọng nói bình thản nhưng từng chữ lại mang theo áp lực vô hình: “Khóc cái gì? Em cũng có thể ỷ thế hiếp người.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.