Lê Đường cầm viên thuốc, ngồi xổm bên cạnh thùng rác, chuẩn bị vứt bất cứ lúc nào, cô ngửa mặt lên, giọng đầy thiện ý khuyên bảo Khương Lệnh Từ: “Thuốc không thể uống bừa, lời nói không thể tùy tiện nghe. Chúng ta phải tin vào khoa học, không nên tin vào thần học. Ai biết được viên thuốc này có phải do Minh Kính đạo trưởng gì đó dùng tro hương với giấy vàng vò thành không?”
Tình cờ đúng lúc ấy, Đàm Du đi tới đưa tài liệu cho Khương Lệnh Từ, nghe vậy, cậu ấy lập tức lên tiếng: “Y thuật của Minh Kính đạo trưởng vô cùng cao siêu. Trước đây, ông ấy từng được mệnh danh là hàng rào phòng thủ cuối cùng của bệnh nhân nan y, thậm chí còn là một trong những đại sư Trung y quốc gia khóa đầu tiên. Thuốc mà ông ấy kê cho cô, chắc chắn không thể nào là tro hương.”
“Đại sư Trung y? Đỉnh cao trong giới Đông y? Sao lại chạy tới cái đạo quán xập xệ đó làm đạo sĩ?”
Đàm Du giải thích: “Mười lăm năm trước, ông ấy không thể cứu được em trai ruột của mình, từ đó mai danh ẩn tích, không còn tiếp nhận bệnh nhân nữa. Ngược lại, ông ấy lại chuyên tâm nghiên cứu thuật bói toán.”
“Y đạo cùng nguồn, mười thầy thuốc thì chín người biết xem tướng, chuyện này cũng bình thường thôi.” Khương Lệnh Từ thản nhiên nói: “Thuốc anh đã cho người kiểm nghiệm rồi, có lợi cho sức khỏe, không hề có hại.”
Đàm Du khuyên nhủ: “Một quẻ của Minh Kính đạo trưởng rất khó cầu, một đơn thuốc lại càng khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723793/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.