Lê Đường cầm viên thuốc, ngồi xổm bên cạnh thùng rác, chuẩn bị vứt bất cứ lúc nào, cô ngửa mặt lên, giọng đầy thiện ý khuyên bảo Khương Lệnh Từ: “Thuốc không thể uống bừa, lời nói không thể tùy tiện nghe. Chúng ta phải tin vào khoa học, không nên tin vào thần học. Ai biết được viên thuốc này có phải do Minh Kính đạo trưởng gì đó dùng tro hương với giấy vàng vò thành không?”
Tình cờ đúng lúc ấy, Đàm Du đi tới đưa tài liệu cho Khương Lệnh Từ, nghe vậy, cậu ấy lập tức lên tiếng: “Y thuật của Minh Kính đạo trưởng vô cùng cao siêu. Trước đây, ông ấy từng được mệnh danh là hàng rào phòng thủ cuối cùng của bệnh nhân nan y, thậm chí còn là một trong những đại sư Trung y quốc gia khóa đầu tiên. Thuốc mà ông ấy kê cho cô, chắc chắn không thể nào là tro hương.”
“Đại sư Trung y? Đỉnh cao trong giới Đông y? Sao lại chạy tới cái đạo quán xập xệ đó làm đạo sĩ?”
Đàm Du giải thích: “Mười lăm năm trước, ông ấy không thể cứu được em trai ruột của mình, từ đó mai danh ẩn tích, không còn tiếp nhận bệnh nhân nữa. Ngược lại, ông ấy lại chuyên tâm nghiên cứu thuật bói toán.”
“Y đạo cùng nguồn, mười thầy thuốc thì chín người biết xem tướng, chuyện này cũng bình thường thôi.” Khương Lệnh Từ thản nhiên nói: “Thuốc anh đã cho người kiểm nghiệm rồi, có lợi cho sức khỏe, không hề có hại.”
Đàm Du khuyên nhủ: “Một quẻ của Minh Kính đạo trưởng rất khó cầu, một đơn thuốc lại càng khó có được. Cô Lê có duyên như vậy, vứt đi thì quá đáng tiếc.”
Lê Đường chưa bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhưng Minh Kính đạo trưởng lại là ngoại lệ duy nhất khiến cô thất bại.
Chủ yếu là vì ông ấy lại dám bói ra rằng một người theo chủ nghĩa không kết hôn như cô sẽ lấy chồng trong năm nay, chuyện này thật vô lý!
Nghĩ đến công dụng của đơn thuốc này…
Lê Đường thật sự không tin. Mấy viên thuốc này chẳng lẽ có thể biến một người không tin vào hôn nhân như cô thành kẻ cuồng kết hôn sao?
Nửa tin nửa ngờ, cô quyết định uống thử một viên. Vì chưa từng uống thuốc viên Đông y dạng này bao giờ, cô bị nghẹn một chút, suýt nữa không nuốt trôi.
Sau khi uống xong, tư tưởng của cô không hề thay đổi, nhưng… di chứng khàn giọng sau cơn sốt lần trước của cô lại khỏi hẳn! Giọng nói vốn ồm ồm khó nghe nay đã trở lại trong trẻo, êm tai như trước.
???
Vậy nên đây là thuốc trị hậu di chứng của cảm cúm sao?
Lê Đường lại uống thêm một viên: Hừ, đúng là kẻ lừa đảo! Kết quả lại bị nghẹn lần nữa.
Hôm sau, trên đường trở về Lăng Thành, họ ngồi chuyên cơ riêng.
Sau khi máy bay ổn định trên không, Đàm Du cung kính đưa tới một cuốn sổ dày cộp, màu sắc rực rỡ. Lê Đường liếc mắt nhìn, còn tưởng đó là một cuốn tranh ảnh giết thời gian.
Đàm Du lại đưa cho cô một cây bút: “Sau khi chọn xong, cô chỉ cần đánh dấu vào ô trống bên cạnh là được.”
“Nếu có yêu cầu gì, cô có thể ghi chú lại hoặc nói trực tiếp với tôi.”
Chọn gì đây? Lê Đường nghi hoặc lật ra vài trang… Mười mấy trang đầu toàn là bất động sản!!!
Cô cứ nghĩ rằng Khương Lệnh Từ muốn cô chọn phòng ngủ, không ngờ anh lại cho cô chọn thẳng một căn nhà.
Lê Đường ngước lên nhìn người đàn ông mặc âu phục sang trọng đang họp trực tuyến cách đó không xa, trong lòng chợt dâng lên một suy nghĩ sâu sắc: Quả nhiên, mình sắp trở thành người đẹp được đại gia giấu trong lầu son rồi sao?
Hí hí, k1ch thích quá đi mất.
Thật ra, trong mắt Lê Đường, tất cả những chuyện này giống như một trò chơi gia đình mà Khương Lệnh Từ đang chơi cùng cô. Cô hào hứng chọn lựa những món đồ trong trò chơi “gia đình” này.
“Đây đều là bất động sản của Khương tiên sinh tại Lăng Thành. Nếu cô không thích, có thể mua căn khác.”
Chỉ là ở tạm thôi mà, dù kén chọn đến đâu, cô cũng không muốn làm khó người ta. Hơn nữa, bất động sản dưới tên Khương Lệnh Từ đã bao trùm toàn bộ các khu nhà giàu nổi tiếng nhất Lăng Thành rồi.
Cuối cùng, thay vì biệt thự, Lê Đường chọn một căn hộ thông tầng, liên thông giữa tầng áp mái và tầng dưới, cách Đại học Minh Hoa mười lăm phút lái xe.
Hầu như mọi căn phòng trong đó đều có cửa sổ sát đất cực lớn, lại còn có nhà kính trồng hoa, hồ bơi ngoài trời, ban công hình dáng độc đáo… Không biết có thích hợp để ở lâu dài không, nhưng chắc chắn là rất thích hợp để “làm chuyện khác”.
Cao như vậy, lại còn ngoài trời, sẽ không ai nhìn thấy cả. Hơn nữa, phong cảnh tuyệt đẹp, môi trường kín đáo, quả thực là lựa chọn số một để kim ốc tàng kiều.
“Chọn căn này đi.” Lê Đường vỗ bàn quyết định.
“Được ạ. Mời cô tiếp tục xem những trang sau, đây là danh mục đồ nội thất.” Đàm Du nhẹ giọng nói.
Từ giường, bàn ăn, sofa, cho đến màu sắc ga giường, hoa văn đặt làm riêng, tất cả đều do Lê Đường xem qua rồi mới xác nhận.
Phải nói một câu công bằng, Lê Đường cảm thấy cấp dưới của Khương Lệnh Từ quả thật có năng lực, gu thẩm mỹ rất ổn. Vì thế, cô chọn đồ vô cùng nhẹ nhàng, chỉ cần lựa món cô thích nhất trong số những món cao cấp, tinh tế đã được chọn sẵn.
Loại lựa chọn này khiến người ta càng chọn càng thấy thoải mái, chứ không phải càng chọn càng bực bội.
Cùng lúc đó, Khương Lệnh Từ vừa kết thúc cuộc họp cấp cao của tập đoàn gia tộc. Cường độ công việc cao khiến hàng mày và đường nét khuôn mặt anh vương chút mệt mỏi. Vô tình, ánh mắt anh lướt qua cô gái nhỏ đang thoải mái ngồi trên sofa.
Thiếu nữ cầm chiếc nĩa nhỏ, xiên một miếng dâu tây đưa lên môi, vừa ăn vừa chăm chú lật xem cuốn catalog.
Miếng dâu tây chạm nhẹ vào đôi môi đỏ thắm, thỉnh thoảng dừng lại rất lâu, rồi mới từ tốn cắn một miếng. Nước dâu lập tức thấm vào cánh môi cô, nhuộm thành một màu đỏ anh đào, căng mọng như thể vừa được hôn vô số lần.
Đàm Du bước đến mang trà và xác nhận lịch trình sau khi về Lăng Thành với Khương Lệnh Từ.
Khương Lệnh Từ đưa tay tháo cặp kính không viền trên sống mũi, dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ giữa chân mày, che giấu dòng suy nghĩ cuộn trào trong đáy mắt, giọng hơi khàn: “Đã chọn xong nhà chưa?”
Đàm Du đáp: “Đã chọn xong, muộn nhất là tối mai có thể dọn vào.”
“Đêm nay anh về khu nhà cũ sao?”
“Ừ.”
Đàm Du thừa hiểu anh về đó để làm gì, nhưng vẫn do dự khuyên nhủ: “Anh có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng…”
Đúng lúc này, Lê Đường cũng nhận ra Khương Lệnh Từ đã xong việc, lập tức ôm cuốn catalog bước tới, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, rõ ràng là tâm trạng vui vẻ vì được chọn đồ: “Khương Lệnh Từ!”
“Không đợi được.”
Giọng nói của Khương Lệnh Từ nhạt nhòa, nhẹ đến mức Đàm Du không rõ sếp đang nói với cậu ấy hay chỉ đang lẩm bẩm với chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, Khương tiên sinh chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Trên đời này còn có thứ gì mà anh không đợi nổi sao?
Đàm Du bắt đầu nghi ngờ mình nghe nhầm. Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, Lê Đường đã thoải mái ngồi lên đùi Khương Lệnh Từ, đặt cuốn catalog lên bàn, kéo anh cùng xem với mình.
“Giờ tôi đang phân vân về bộ ga giường đêm đầu tiên. Bình thường tôi thích ngủ trên lụa tơ tằm thật, nhưng vì chúng ta ngủ chung, tôi lo là nó trơn quá. Dù sao thì tối đó chúng ta sẽ vận động kịch liệt…”
Ngón tay Khương Lệnh Từ chạm nhẹ lên bờ môi ẩm ướt của cô, ánh mắt lạnh lùng: “Đừng nói năng tùy tiện trước mặt người ngoài.”
Lê Đường cười cong mắt, nghiêm túc gật đầu: “Hiểu hiểu, chúng ta là mối quan hệ bí mật, tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy.”
Đàm Du: “…”
Cậu ấy nhắc nhở: “Hai mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, có thể sẽ có rung lắc.”
“Wow.”
Lê Đường đổi tư thế trên đùi Khương Lệnh Từ, quay lưng về phía Đàm Du, ghé sát vào tai anh, thì thầm bằng giọng cực nhỏ: “Không biết là máy bay rung nhanh hơn, hay thầy Khương rung nhanh hơn nhỉ?”
Không thể nói tùy tiện trước mặt người ngoài? Lê Đường rất biết nghe lời, không nói trước mặt người ngoài, nhưng nói sau lưng người ngoài thì vẫn được chứ nhỉ?
Khương Lệnh Từ lập tức lạnh lùng liếc nhìn Đàm Du, người đang giả vờ làm cột điện cách đó không xa.
Đàm Du: Tôi là người ngoài, tôi lập tức biến mất.
Sau khi “người ngoài” biến mất, Khương Lệnh Từ vẫn giữ vẻ mặt nhã nhặn nghiêm túc, chậm rãi nói: “Sau này em có thể thử so sánh.”
Lê Đường: “!!!”
Tổ tông quả nhiên không lừa cô! Kế hoạch hoàn hảo!
Giáo sư Khương đã hoàn toàn quen với những lời “phi lễ” của cô, thậm chí còn phối hợp rất tự nhiên. Điều này có nghĩa là… chuyện “phi lễ” về mặt thể xác cũng chỉ còn cách một bước!
Thiếu nữ chưa bao giờ giấu giếm suy nghĩ của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự tinh ranh đắc ý, cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Khi máy bay hạ cánh và bắt đầu rung lắc, Khương Lệnh Từ hôn cô.
Cô gái nhỏ bị anh ôm trọn vào lòng, chịu đựng nụ hôn chậm rãi nhưng sâu lắng, như thể anh muốn nuốt trọn cô vào xương tủy.
Lê Đường bị hôn đến mức chân mềm nhũn, khóe mắt đỏ bừng. Ngón tay vô thức siết chặt một chiếc cúc áo trên ngực anh. Khi máy bay tiếp đất, cô đã lỡ kéo đứt một chiếc.
Trong đầu Lê Đường chỉ có một suy nghĩ: Nút áo của đồ đặt may riêng sao lại còn giòn hơn cả hàng hiệu vậy?
Giữa cơn chóng mặt vì nụ hôn cuồng nhiệt, Khương Lệnh Từ chợt nhớ lại câu nói sai của cô. Anh khẽ kề môi lên đôi môi bị hôn đến căng mọng, ướt át của cô, nhẹ giọng chỉnh lại: “Không phải quan hệ bí mật.”
Ban đầu, Lê Đường không để t@m đến câu nói đó. Cho đến ngày hôm sau, khi đã ngủ đủ giấc và tràn đầy năng lượng, cô họa sĩ nhỏ đi đến cửa hàng Nhất Chẩm Phong Nguyệt để chọn những vật dụng cần thiết cho cuộc sống chung với Khương Lệnh Từ.
Khi ánh mắt cô lướt qua giá vẽ mới dựng lại ở một góc, bỗng dưng khựng lại. Phải, cây bút vẽ của cô đã quá “đói khát” rồi.
Kế hoạch sleep 2 đã hoàn thành, nhưng bức tranh đầu tiên của cô mới chỉ vẽ được một nửa. Tiến độ này thật khiến người ta vừa đau lòng vừa bất lực.
Nhưng nhanh chóng, Lê Đường lạc quan nghĩ: Ít ra cũng có tiến triển mà!
Chim sẻ nhỏ: [Khi nào mình chuyển đến? Ngày mai, ngày kia, hay tối nay?]
Hoa lan hồng: [Em chuyển lúc nào cũng được.]
Lê Đường lập tức vui vẻ, định nói tối nay chuyển luôn! Cô đi trước, hành lý tính sau!
Nào ngờ, tin nhắn tiếp theo của Khương Lệnh Từ đã gửi đến.
Hoa lan hồng: [Trước khi chuyển, em đi cùng tôi về nhà cũ một chuyến.]
Chim sẻ nhỏ: [Về làm gì?]
Hoa lan hồng: [Gặp phụ huynh.]
Lê Đường, một người luôn tự tin rằng mình từng trải, ngay lúc này lại ngây ra như phỗng.
Là cô không có kiến thức sao? Chứ trước giờ cô chưa từng nghe nói "hẹn tình một đêm mà cũng phải gặp phụ huynh" đấy?
***
Lời nhắn từ tác giả:
Đúng vậy, họa sĩ nhỏ à, em không nhìn nhầm đâu. Ở thành phố này, “hẹn hò” cũng phải gặp phụ huynh trước đấy.
Cảnh báo nghiêm túc: Khi máy bay hạ cánh, không được hôn nhau! Đây là một ví dụ sai, mọi người đừng học theo.
Sắp tới sẽ bước vào giai đoạn sống chung, cũng là giai đoạn tôi thích viết nhất, và cũng là giai đoạn các bạn thích đọc nhất! Đồng thời, cảm hứng vẽ tranh của họa sĩ nhỏ cũng sẽ bắt đầu sôi sục trào dâng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.