Sống chung?
Nghe thấy câu này, Lê Đường lập tức tỉnh táo.
Giây tiếp theo, từ trong chăn thò ra một gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi. Gò má thiếu nữ vẫn còn ửng hồng vì hơi nóng, nhưng không phải là sắc bệnh yếu ớt, mà trái lại, càng thêm trắng nõn ửng đỏ, tựa như một bức tranh xuân đầy mê hoặc.
Hiện tại Lê Đường không nghĩ được quá nhiều chuyện phức tạp. Phản ứng đầu tiên của cô là: "Anh thích làm ở nhà, không thích làm ở khách sạn sao?"
Không đúng nhỉ? Rõ ràng anh đang rất cứng mà. Ở khách sạn cũng làm được mà.
Lê Đường thực sự khâm phục định lực của giáo sư Khương. Chăn dày đến thế mà sắp bị anh đội lên thành một cái lều nhỏ rồi, vậy mà sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh như không.
Cô chẳng hề che giấu ánh mắt của mình chút nào.
Khương Lệnh Từ tựa lưng vào đầu giường, đôi chân dài hơi co lại. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em tiện không?"
"Tôi thì sao cũng được mà."
Sau khi được thầy giáo Khương "tận tâm giúp đỡ" bằng hai ngón tay, Lê Đường lười biếng cuộn mình trở lại gối, dáng vẻ mệt mỏi buông thả, trông chẳng khác nào trạng thái hiền giả* sau cuộc vui.
*“贤者时间” (賢者時間, Sage Time) là một thuật ngữ phổ biến trong văn hóa mạng, đặc biệt trong các ngữ cảnh liên quan đến tình d*c. Nó mô tả trạng thái tinh thần và thể chất sau khi đạt cực kh0ái, thường là cảm giác mệt mỏi, bình tĩnh, thậm chí có chút mất hứng hoặc suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723792/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.