🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, là sư tỷ Thời Nhứ gọi đến. Cô nghi ngờ nhận máy.

 

Bên tai lập tức vang lên giọng nói ôn hòa nhưng nghiêm túc của Thời Nhứ: [Sư muội, em bị tấn công trên mạng rồi. Dạo này đừng ra ngoài.]

 

“Em? Bị tấn công trên mạng?”

 

Đầu ngón tay trắng nõn của Lê Đường nghịch nghịch viên kim cương hồng trên vòng cổ, nghe đến đây, động tác khựng lại đôi chút.

 

Cô chỉ là một người vô danh, tại sao lại bị tấn công trên mạng?

 

Thời Nhứ nói ngắn gọn tình hình dư luận trên mạng: [Còn có một kẻ nào đó trong giới nói rằng em vẽ kém, chỉ dựa vào nhan sắc để leo lên, mấy tháng liền không có tác phẩm mới. Thật muốn lấy mấy bức tranh gần đây của em đập thẳng vào mặt hắn.]

 

[Tóm lại, dạo này em cứ ở nhà vẽ tranh đi, chờ khai mạc triển lãm cá nhân, chúng ta dùng thực lực đáp trả.]

 

Lê Đường nhíu mày mở Weibo lên, quả nhiên, đúng như sư tỷ nói… Ảnh chụp của cô tràn lan trên hot search. Toàn bộ bình luận nghiêng về một phía, nói cô muốn trở thành nữ minh tinh họa sĩ?

 

Cái quái gì thế này!

 

Giấc mơ của cô là trở thành một họa sĩ nổi tiếng, chứ không phải một họa sĩ bị ghét trong giới giải trí đâu nhé.

 

Lướt xuống một chút, cô còn thấy không ít tài khoản quen thuộc… Trước đây đã từng thấy nhưng tài khoản này trên nick vẽ tranh phụ của cô. Lại là fan của Vu Thanh Chiếu, đúng là âm hồn bất tán.

 

Lê Đường cười lạnh một tiếng.

 

Cô hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, cùng một giuộc với Vu Thanh Chiếu. Đúng là người thế nào thì fan thế ấy. Vu Thanh Chiếu chẳng khác nào nuôi cổ trùng, loại người này mà có lưu lượng, cũng chẳng tạo được tấm gương tốt gì, tốt nhất cứ bị phong sát cả đời đi.

 

Để sư muội ý thức được tính nghiêm trọng và dạo này giữ thái độ cẩn trọng, Thời Nhứ chần chừ nửa giây rồi vẫn quyết định nói ra chuyện xảy ra cách đây nửa tiếng: “Thậm chí còn có fan tìm đến tận phòng tranh của cô, đặt đầy vòng hoa ngay trước cửa, trên đó còn viết tên em. Chị đã bảo bảo vệ dọn đi rồi, em đừng xem nhẹ chuyện này.”

 

***

 

Cách đó hàng trăm cây số, trong màn đêm dày đặc, một chiếc Bentley đen lướt nhanh như tia chớp, lao thẳng về Lăng Thành.

 

Bên trong khoang xe ánh sáng u ám, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế sau, khoác trên mình bộ âu phục tinh tế, khí chất cao quý nghiêm trang. Mái tóc đen được chải gọn về phía sau, lộ ra gương mặt sắc nét đến lạnh lùng, tựa như vừa rời khỏi một sự kiện quan trọng nào đó.

 

Quả thực, Khương Lệnh Từ vừa kết thúc hội thảo học thuật về giáp cốt văn tại Du Thành. Lúc này, anh đang nghe Đàm Du báo cáo về những bình luận trên mạng liên quan đến Lê Đường.

 

Ngón tay thon dài của người đàn ông hơi co lại, nhẹ nhàng kéo lỏng chiếc cà vạt được thắt chỉnh tề. Giọng nói vốn luôn ôn hòa của anh, giờ đây lại phảng phất một tia khàn thấp: “Tiếp tục.”

 

“Hiện tại dư luận trên mạng một chiều cho rằng Lê tiểu thư vì muốn nổi tiếng mà cố tình quyến rũ ngài trong chương trình, giống như cách cô ấy từng thất bại với nam nghệ sĩ bị phong sát trước đây. Sau khi chương trình phát sóng, cô ấy lại cọ nhiệt* với ngài, cố tình tạo CP với ngài.”

(*) Cọ nhiệt: Cố tình gán ghép bản thân với người nổi tiếng để tạo độ hot.

 

Nói cách khác, từ khi cụm từ “Rốt cuộc giáo sư Khương đang nhìn ai?” xuất hiện, tất cả đã bị diễn giải thành màn tự biên tự diễn của Lê Đường, nhằm trở thành họa sĩ minh tinh.

 

Còn có những lời đồn đại rẻ tiền như “dựa vào sắc đẹp để leo lên”, đến mức Đàm Du không dám đọc lại. Ác ý mà một số người dành cho những cô gái xinh đẹp quá rõ ràng.

 

Khương Lệnh Từ bấm gọi số của Lê Đường.

 

Tiếng chuông vang lên vài lần, sau đó chỉ còn lại một giọng nói máy móc: [Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.]

 

Vốn là người luôn kiềm chế và nội liễm, rất hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng sắc mặt anh lúc này lại lạnh lẽo đến cực điểm.

 

Đến khi nghe quản gia báo lại rằng Lê Đường đã không về nhà suốt cả một ngày, hơi thở anh hoàn toàn trầm xuống.

 

Đôi mắt nhạt màu của Khương Lệnh Từ sâu thẳm như vực thẳm, anh thản nhiên tháo cặp kính không viền, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đàm Du, bằng mọi giá, trước khi đến Lăng Thành, lấy được vị trí chính xác của cô ấy.”

 

“Vâng!”

 

Đàm Du rùng mình một cái, theo phản xạ lập tức nhận lệnh. Làm trợ lý đặc biệt của Khương tiên sinh nhiều năm, cậu ấy biết anh luôn không phô trương. Nhưng đây là lần đầu tiên, Khương tiên sinh chủ động dùng đặc quyền chỉ để tìm một người.

 

Giây tiếp theo.

 

Cảm nhận được áp suất trong xe đột ngột giảm xuống, Đàm Du thận trọng dò xét: “Còn những lời đồn trên mạng về Lê tiểu thư… có cần xóa bỏ chủ đề liên quan không ạ?”

 

Dù sao thì trí nhớ của dân mạng rất kém, chỉ cần gỡ bỏ hot search, chưa đầy hai ngày nữa chắc chắn sẽ quên sạch.

 

Nhưng Khương Lệnh Từ chỉ thản nhiên đáp, giọng nói còn lạnh hơn cả cơn gió đêm: “Không gỡ.”

 

Nghĩ đến lần trước Lê Đường để t@m đến những lời đồn trên mạng đến mức nào, lần này chắc chắn cũng tức giận đến mức không biết đang trốn ở đâu chịu ấm ức. Nếu chỉ đơn giản là xóa bỏ chủ đề, nhất định cô sẽ không hả giận.

 

Từ khi chương trình bùng nổ, đạo diễn luôn muốn mời khách mời mở livestream giao lưu với khán giả, nhưng Khương Lệnh Từ trước sau vẫn không đồng ý.

 

Đạo diễn đã dốc hết mọi chiêu trò, thậm chí còn tìm đến viện trưởng Viện Nghiên cứu Văn tự cổ nhờ giúp đỡ, nhưng vẫn không thể thuyết phục được anh.

 

Viện trưởng cũng đành bó tay. Khương Lệnh Từ một lòng theo đuổi học thuật, dù hiện tại có nổi tiếng toàn mạng, anh vẫn giữ vững lập trường ban đầu. Đối với họ, đó là niềm tự hào của Viện Nghiên cứu Văn tự cổ.

 

Sau này, đạo diễn lùi một bước, chỉ mong Khương Lệnh Từ đăng ký một tài khoản Weibo, để thỉnh thoảng tương tác với khán giả cũng được, dù sao bây giờ anh cũng là người nổi tiếng nhất. Nhưng anh vẫn từ chối.

 

Thế nhưng!!! Người luôn kín tiếng, không màng danh lợi như giáo sư Khương, tối nay lại xác thực tài khoản cá nhân Weibo với tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn chuẩn bị mở livestream sau 10 phút!!!

 

Chương trình lập tức chia sẻ bài đăng về buổi livestream của anh. Ban đầu, cư dân mạng còn tưởng đây là tài khoản giả, nào ngờ… tập đoàn Khương thị cũng chia sẻ???

 

Rồi tập đoàn Tạ thị cũng chia sẻ???

 

Tập đoàn Dung thị?

 

Tập đoàn Hạ thị???

 

……

 

Toàn là tài khoản chính thức???

 

Khoan đã, đây là đại hội tổng hợp của các tập đoàn lớn trong nước sao???

 

Mười phút sau.

 

Livestream bắt đầu đúng giờ.

 

Trong chương trình, Khương Lệnh Từ luôn đeo kính không viền, khí chất nho nhã cấm dục, nghiêm túc đứng đắn. Dù sở hữu ngoại hình cực kỳ xuất sắc nhưng anh lại mang đến cảm giác xa cách khó chạm tới.

 

Thế nhưng, người đàn ông trước ống kính lúc này, mái tóc lại vuốt ngược có chút lộn xộn, để lộ gương mặt tinh xảo đến mức mang tính xâm lược tuyệt đối. Cộng thêm nốt ruồi son yêu dị dưới đuôi mắt, hoàn toàn đánh sập mọi định kiến về một giáo sư giáp cốt văn khô khan.

 

Tất cả khán giả tim đập loạn nhịp. Chỉ trong chốc lát, bình luận tràn ngập màn hình, khiến livestream bị lag mấy giây.

 

Nhưng Khương Lệnh Từ lại không nhận ra mình có sức sát thương khủng khiếp thế nào. Anh chỉ hơi nâng mắt, ánh nhìn vẫn đạm mạc như cũ.

 

Thế nhưng, dòng bình luận lại càng điên cuồng.

 

[Sao anh ấy không nói gì???]

 

[A a a a, anh không nói gì cũng được, tôi có thể nhìn cả đêm, đừng tắt livestream!!!]

 

[Giáo sư Khương, giết tôi đi!!!]

 

Khương Lệnh Từ lướt qua những dòng bình luận, ánh mắt rơi vào một câu hỏi gần như bị nhấn chìm giữa đống bình luận khác.

 

[Tại sao lại mở livestream?]

 

Anh chậm rãi lên tiếng. Giọng nói khàn nhẹ, pha chút từ tính khiến người nghe muốn ngừng mà không được.

 

“Hôm nay trên mạng có một số tin đồn không đúng sự thật, liên quan đến một người bên cạnh tôi, nên tôi muốn làm rõ.”

 

Bùm!!! Dòng bình luận lại nổ tung.

 

[Làm rõ?]

 

[Làm rõ chuyện gì???]

 

[Không lẽ là chuyện của cô họa sĩ nhỏ?]

 

Khương Lệnh Từ lướt qua, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bốn chữ “cô họa sĩ nhỏ”.

 

Bờ môi mỏng vẫn luôn mím chặt, bỗng khẽ cong lên, thậm chí nở một nụ cười nhàn nhạt. Anh Không để ý đến phản ứng của khán giả, chậm rãi nói: “Ừ, là chuyện của cô họa sĩ nhỏ.”

 

Bốn chữ “cô họa sĩ nhỏ” như lướt qua bờ môi lạnh lẽo, quấn quýt xoay vần, cuối cùng mới nhẹ nhàng tràn ra.

 

Ngay khi đó… livestream vốn đã có rất nhiều người xem, nhưng chỉ trong nháy mắt, số người xem bùng nổ đến mức không kịp đếm.

 

Một trăm nghìn… Một triệu… Mười triệu…

 

Mọi người nghĩ rằng sẽ có người đứng ra làm rõ tin đồn, có thể là tổ chương trình, hoặc chính Lê Đường. Nhưng tuyệt đối không ai nghĩ đến…

 

Người đó lại là Khương Lệnh Từ!!!

 

[Cô họa sĩ nhỏ đó rốt cuộc là ai? Cô ấy có quan hệ gì với anh?]

 

Khương Lệnh Từ nhìn thẳng vào ống kính. Dưới ánh sáng mờ tối, đôi mày thanh tú vốn luôn lạnh lùng xa cách, nay lại vương chút mơ hồ bí ẩn.

 

Một lát sau, giọng nói trầm thấp pha chút từ tính của anh truyền đến tai tất cả mọi người.

 

Anh nói: “Là một nghệ sĩ, là người yêu, cũng là mùa xuân đến sớm trong đêm đông lạnh lẽo.”

 

Trong cuộc đời đen trắng đơn điệu của anh, sự xuất hiện của Lê Đường như một mùa xuân đầy màu sắc, mang theo muôn vàn đóa hoa, mạnh mẽ bước vào thế giới của anh.

 

Không ai trong những mùa đông dài đằng đẵng không có điểm dừng, lại không khát khao mùa xuân đến sớm.

 

Cùng thời điểm livestream kết thúc. Tập đoàn Khương thị lập tức đăng tải công văn từ luật sư lên toàn mạng.

 

Tất cả các tài khoản từng tung tin bôi nhọ Lê Đường, không chừa một ai, đều bị kiện thẳng ra tòa.

 

Không cho họ bất kỳ cơ hội hối hận nào. Dứt khoát và nhanh gọn, tiến hành xử lý mạnh mẽ hậu quả của sự việc.

 

***

 

Ngay giây phút trước khi đến Lăng Thành. Trợ lý Đàm Dư báo cáo tình hình mới nhất: “Đã tìm thấy Lê tiểu thư.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.