🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lê Đường không quay lại ở Nhất Chẩm Phong Nguyệt mà dọn về biệt thự của Lê Uyên.

 

Dù sao thì hiện tại cô ít nhiều cũng coi như một “hot girl mạng” hay “họa sĩ nổi tiếng trên mạng”, ở nơi công cộng như khách sạn quá dễ bị chú ý, chẳng có chút riêng tư nào.

 

Đã lâu không về ở, Lê Đường cảm thấy có chút xa lạ. Khi tắm bồn, cô thậm chí còn va vào thành bồn tắm, vì bồn tắm ở Cẩn Việt Tứ Hào là hình tròn, còn ở đây lại là hình bầu dục.

 

Quan trọng hơn là…

 

Không đủ lớn!!!

 

Dưới ánh đèn trắng rực, cô gái đặt mắt cá chân lên mép bồn tắm, nhìn làn da trắng mịn của đôi chân thon dài dần dần hiện lên một vệt đỏ rực.

 

Lê Đường đưa tay xoa nhẹ. Ừm, chắc mai sẽ bầm tím đây.

 

Hơi nước bốc lên, phòng tắm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vòng tay chạm vào nhau vang lên trong trẻo, êm tai.

 

Cô giơ tay lên, trên cổ tay trái có hai chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy trong suốt óng ánh vô cùng nổi bật.

 

Cô lắc nhẹ cổ tay.

 

Tiếng hay thật.

 

Màu cũng đẹp.

 

Có nên tháo ra không nhỉ?

 

Hình như không cần thiết lắm.

 

Dù gì thì giữa cô và Khương Lệnh Từ cũng chẳng phải tình nhân chia tay trong ầm ĩ đến mức phải trả lại quà của nhau. Coi như cô dùng vòng tay hồng ngọc đổi lấy đi.

 

Không tháo nữa.

 

Rõ ràng trước kia cũng chỉ có một mình tắm bồn, cô chưa từng cảm thấy đó là chuyện buồn tẻ, trái lại còn rất hưởng thụ sự yên tĩnh này. Chỉ là hôm nay, Lê Đường thế nào cũng không chìm vào bầu không khí thư giãn đó được.

 

Quên nhỏ tinh dầu rồi à?

 

Dù chủ nhân rất ít khi về ở, nhưng trong nhà vẫn có người giúp việc định kỳ đến thay mới các vật dụng.

 

Lê Đường mở một ngăn kéo nhỏ bên cạnh, bên trong xếp đầy tinh dầu tắm với đủ loại hương thơm.

 

Cô gái dừng tay trong không trung một giây, rồi chậm rãi chọn lấy hương mai. Hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, mang theo cảm giác thanh lãnh, yên tĩnh, cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.

 

Lê Đường không cảm thấy thích mùi hương của Khương Lệnh Từ thì có gì sai. Dù gì thì anh vốn rất thơm, ai mà không thích mùi thơm chứ.

 

Nhưng hôm nay, chắc hẳn trên người giáo sư Khương vẫn còn chút mùi hoa hồng nhỉ.

 

Hương hoa hồng hòa với hương mai lạnh lẽo, sẽ tạo thành mùi hương thế nào đây?

 

Lần sau phải tìm chuyên gia điều chế hương thử mới được.

 

Khương Lệnh Từ…

 

Rất thơm.

 

Kích thước lớn.

 

Màu hồng.

 

Dáng người hoàn hảo.

 

Ngón tay rất dài.

 

Kỹ thuật hôn đỉnh cao.

 

Lúc l@m tình thì cực kỳ sướng.

 

Nhưng với tư cách là bạn giường, chỉ thế thôi.

 

Lê Đường khẽ nhắm mắt lại, hàng mi bị hơi nóng làm ướt, càng khiến gương mặt cô thêm phần tinh xảo.

 

Nhưng trong đầu lại hỗn loạn đủ thứ, nghĩ đến mùi tinh dầu, nghĩ đến Khương Lệnh Từ, lại nghĩ ngày mai phải bảo người ta đổi bồn tắm thành loại siêu lớn, cuối cùng là nghĩ xem hôm nay có phải hơi liều lĩnh quá không, liệu có bị sinh viên hoặc đồng nghiệp của anh nhìn thấy hay không.

 

Kể từ khi giáo sư Khương công khai chuyện tình cảm trên Weibo, diễn đàn buôn chuyện của Đại học Minh Hoa có thể nói là đã bùng nổ suốt nửa tháng liền.

 

Ban đầu, bài viết “Không Cốc U Lan thụ phấn” đã vượt mốc mười nghìn lượt bình luận, nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng, thậm chí còn vượt qua một số bài tinh hoa trên các diễn đàn nổi tiếng khác.

 

Sau đó, để dễ phân biệt, bọn họ còn đặc biệt mở một chủ đề mới chuyên để hóng đường.

 

#Thông tin mật về CP Đường Tương#

 

Chủ đề này tập hợp tất cả các bức ảnh có hương vị ngọt ngào, từ vết cắn mà giáo sư Khương mang về từ trấn Giáng Vân cho đến bây giờ.

 

Ban đầu, phần lớn những “thám tử” trong bài viết thụ phấn đều đã chuyển sang làm fan CP.

 

Còn có một số người mang theo tâm thái bà mẹ già. Đây là CP chúng ta đã chứng kiến từ đầu đến giờ đó! Hoàn toàn không nhắc đến chuyện từng coi Lê Đường là kẻ tình nghi rồi đào bới.

 

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối cũng chỉ có chút “đồ ăn” cũ để nhai lại.

 

Bọn họ luôn muốn có tin tức mới nhất, nhưng… giáo sư Khương quá mức kín tiếng! Bạn gái anh chưa từng quay lại trường, ngay cả chiếc Lamborghini màu vàng nhạt kia cũng không còn xuất hiện nữa.

 

Mọi người chỉ có thể ngậm ngùi ngắm lan.

 

Nhưng hôm nay!

 

Một bức ảnh mới đã lan truyền khắp diễn đàn.

 

Vẫn là con đường nhỏ rợp bóng bạch dương.

 

Ánh hoàng hôn rực rỡ, một cô gái tóc dài trong bộ trang phục thanh thuần, ôm bó hoa hồng xanh, đối diện với giáo sư Khương mặc sơ mi đen, trông tùy ý mà cao quý.

 

Có người còn lục lại bức ảnh lần trước Lê Đường trong bộ đồ hầu gái màu hồng trắng, cùng giáo sư Khương trong trang phục chính thức, thảo luận về “chữ tiểu triện”.

 

[Aaaaaa, không ngờ trong đời này tôi còn có thể thấy Đường Tương chung khung hình! Tôi vốn đã tuyệt vọng rồi! Vì giáo sư Khương quá kín tiếng mà!]

 

[Đàn chị Lê thật sự rất xinh đẹp, cô ấy là đệ tử cuối cùng của giáo sư Văn Diêu Ý bên khoa hội họa sơn dầu. Trước đây thường thấy cô ấy đến trường, dạo gần đây thì không, cuối cùng hôm nay cũng đợi được!]

 

[Có phải đàn chị Lê đến tạo bất ngờ cho giáo sư Khương không? Không hổ là người làm nghệ thuật! Thật lãng mạn!]

 

[Sao tôi lại có cảm giác biểu cảm của giáo sư Khương không giống như đang bất ngờ nhỉ?]

 

[Ây dà, lúc nào giáo sư Khương chẳng có cái dáng vẻ lạnh nhạt này. Không biết khi hôn hít âu yếm với bạn gái có còn giữ bộ dạng cao cao tại thượng không nữa?]

 

[Suỵt suỵt suỵt, cẩn thận lời nói! Mấy chuyện này để lại Super Topic* mà bàn đi, đây là diễn đàn sinh viên, có giáo viên đọc được đó!]

(*) Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có 1 siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn

 

[…Chúng ta là sinh viên đại học, chứ không phải học sinh cấp hai cấp ba, sao phải sợ giáo viên?]

 

[Tôn sư trọng đạo là truyền thống tốt đẹp đã khắc vào xương máu của chúng ta rồi.]

 

[Lầu trên nói… cũng đúng.]

 

Thấy chủ đề lại sắp bị kéo lệch hướng, sinh viên chụp được bức ảnh lập tức cố gắng kéo về trọng điểm.

 

[Thật ra, tôi có hiểu sơ sơ về khẩu hình…]

 

[Hình như họ đang nói chuyện về cầu hôn, kết hôn gì đó.]

 

[Xì…]

 

[Xì xì….]

 

[Xì xì xì…]

 

[Xì xì xì xì!!!]

 

Chế độ mã hóa ngôn ngữ rắn bắt đầu.

 

Cho đến khi một người bạn học vô tư phá vỡ bầu không khí mập mờ và thẳng thắn nói.

 

[Vậy… bọn họ sắp có chuyện vui rồi?]

 

Chuyện vui của Khương Lệnh Từ có gần hay không thì Lê Đường không biết, nhưng chuyện vui của cô thì chắc chắn sắp đến rồi.

 

Thời gian này, tiến độ tổ chức triển lãm tranh cá nhân của Lê Đường rất suôn sẻ.

 

Văn Diêu Ý có ý định buông tay nên dù là việc lớn hay nhỏ trong quá trình tổ chức triển lãm này đều do cô tự quyết định. Vì vậy, Lê Đường bận tối mặt tối mũi, mỗi ngày về nhà chỉ kịp tắm rửa rồi ngả lưng xuống giường ngủ ngay. Cô thậm chí còn quên mất chuyện đổi bồn tắm siêu to, căn bản không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

 

Chỉ là…

 

Thỉnh thoảng, khi tỉnh dậy giữa đêm, Lê Đường vô thức trở mình muốn ôm lấy ai đó, rồi lại hoàn toàn tỉnh táo khi nhận ra bên gối đã chẳng còn ai để ôm, cũng chẳng còn cơ bắp hoàn mỹ nào để chạm vào nữa.

 

Có chút trống vắng. Thôi được rồi!

 

Nửa đêm, Lê Đường lôi ra một con cá voi bông nhỏ. Ôm cá voi cũng tạm chấp nhận được. Từ xa hoa trở về giản dị, dù gì cũng phải tập quen dần.

 

Nhưng ôm một lúc… cô vẫn không ngủ nổi.

 

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh của Khương Lệnh Từ. Nương theo bóng tối che giấu, Lê Đường mở điện thoại, ngón tay ngập ngừng vài giây trước khi nhấn vào khung trò chuyện giữa hai người.

 

Cuộc trò chuyện dừng lại vào ngày trước khi họ kết thúc hợp tác.

 

Chim sẻ nhỏ: [Tiện đường mua giúp tôi một phần bánh donut trong bộ sưu tập mới của tiệm bánh ngọt đối diện trường nhé.]

 

Chim sẻ nhỏ: [Bụng đói quá quá.jpg]

 

Hoa lan hồng: [Được.]

 

Hoa lan hồng: [Sáu giờ về đến nhà.]

 

Về đến nhà…

 

Dạo gần đây, Lê Đường cố tình không nghĩ đến ba tháng đó. Nhưng bây giờ, khi đêm khuya tĩnh lặng và cô không sao chợp mắt, cô không thể kìm nén suy nghĩ của mình.

 

Hình như ngay từ đầu, Khương Lệnh Từ chưa bao giờ xem cô là bạn giường đơn thuần.

 

Ai đời hẹn ngủ chỉ vì nhu cầu tình d*c mà không đến thẳng khách sạn, lại còn nhất định phải về nhà gặp phụ huynh trước?

 

Chẳng phải hẹn ngủ chỉ để giải quyết nhu cầu tình d*c sao? Khương Lệnh Từ thì ngược lại, phần lớn thời gian đều kiềm chế… Khi đó, Lê Đường còn tưởng anh có sở thích tự ngược nào đó.

 

Còn rất nhiều điều kỳ lạ khác, ví dụ như công khai mối quan hệ, ví dụ như…

 

Sau khi tấm màn sương được vén lên, ánh mắt cô dừng trên ảnh đại diện của cả hai, ngay cả ảnh đại diện cũng là ảnh đại diện đôi rõ rành rành.

 

Chuyện này mà rơi vào ai, ai mà không hiểu lầm chứ?

 

Lê Đường hối hận vì lúc đó đã nói vòng vo, không thẳng thắn nói rõ bốn chữ "hẹn hò thể xác". Có lẽ giáo sư Khương đã nghe thành "hẹn hò" theo nghĩa thông thường. Bảo sao hôm sau anh lại sắp xếp một buổi hẹn hò đúng chuẩn.

 

Lê Đường hoàn toàn mất ngủ. Cô ôm chặt con cá voi bông to bằng cái gối, vùi mặt vào đó trong cơn xấu hổ không lời.

 

Nhưng mà… Khương Lệnh Từ vẫn chưa liên lạc lại. Có lẽ anh không so đo đâu nhỉ?

 

Dù sao thì, nếu bị một người thừa kế của danh môn thế gia trả thù, một họa sĩ nhỏ bé đáng thương như cô chắc chắn chịu không nổi.

 

Không đâu, không đâu.

 

Lê Đường tự trấn an mình: Với thân phận như Khương Lệnh Từ và nguyên tắc quý ông mà anh tuân theo từ nhỏ đến lớn, khi biết giữa họ có sự hiểu lầm về thông tin, chắc chắn anh sẽ kịp thời dừng lại, đưa mọi thứ về quỹ đạo đúng đắn!

 

Đúng vậy. Nhất định là như thế! Vậy nên từ ngày hôm đó, anh mới không liên lạc với cô nữa.

 

Thậm chí Lê Đường còn nghĩ, Lăng Thành lớn như vậy, nếu không chủ động tìm nhau, có lẽ cả đời cũng không chạm mặt.

 

Nhưng số phận luôn khó đoán, không ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

 

***

 

Bên trong bảo tàng mỹ thuật.

 

Lê Đường đứng cạnh bức "Hòa Giải", đang thảo luận với người phụ trách Russell về việc đặt bức tranh ở vị trí nào để vừa nổi bật vừa phù hợp nhất.

 

Sắp đến đầu hạ, thiếu nữ trong bộ váy đỏ rực rỡ đứng giữa không gian vắng lặng của bảo tàng, trông vô cùng chói mắt. Một vẻ đẹp rực lửa của thiếu nữ dành trọn đam mê cho sự nghiệp.

 

Địa điểm tổ chức triển lãm cá nhân lần này, Lê Đường đã chọn một bảo tàng có phong cách nghệ thuật siêu hiện đại.

 

Chủ đề cũng chính là tên bức tranh cuối cùng của cô, "Hòa Giải".

 

Khi đang nói chuyện với người phụ trách, vài lọn tóc đen nhánh được búi lỏng lẻo rủ xuống, lười biếng vắt ngang làn da trắng mịn. Cô chẳng mấy bận tâm, chỉ tùy ý phủi đi, đôi mắt thanh tú cụp xuống, trên tay cầm bút khoanh tròn vài vị trí trên sơ đồ bố trí tranh.

 

"Thực ra tôi không nghĩ cô sẽ chọn bức này làm tác phẩm chủ đề. Tôi thích bức tranh kia hơn." Russell nói, ý nhắc đến bức tranh mà Lê Đường từng vẽ trong giai đoạn khó khăn nhất - "Thùy Mẫn".

 

Nửa người của bức tranh cao cỡ một khung cửa, màu sắc và hiệu ứng thị giác đạt đến cực hạn.

 

Những cành lan xếp chồng từng lớp quấn chặt lấy một người đàn ông tr@n trụi, giam cầm anh trong đó. Đôi cánh sau lưng cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi xiềng xích, nhưng càng giãy giụa, dây leo lại càng siết chặt hơn. Những chiếc lông vũ như tuyết trắng rơi xuống, kéo theo từng giọt máu đỏ tươi.

 

Giữa những chỗ dây leo bám lấy cơ thể, có thể thấp thoáng thấy kích thước rất kinh người, rất to.

 

Sắc đỏ của chu sa, cánh lông trắng thuần khiết, cành lan vàng nhạt hòa cùng những sợi dây leo gập khúc như roi tre, tất cả hòa quyện lại, tạo nên một cơ thể nam giới hoàn mỹ.

 

Russell đến từ Pháp, là một người phụ trách hàng đầu quốc tế. Lần này, vì nể lời mời của Văn Diêu Ý, mới chịu hạ mình đến đây. Ban đầu ông không có ý định làm người phụ trách chính, chỉ muốn đưa ra vài gợi ý.

 

Nhưng cuối cùng, ông đã bị các tác phẩm của Lê Đường chinh phục, đặc biệt là bức tranh này.

 

Russell nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, rồi dành cho nó một đánh giá rất cao: “Đây là một kiệt tác.”

 

Lê Đường vừa định nói lời cảm ơn, thì đã nghe thấy câu tiếp theo của ông.

 

“Nếu chỗ này vẽ rõ ràng hơn một chút, nó sẽ còn vĩ đại hơn nữa.”

 

Không sai, Russell đang nói đến vị trí bị dây leo quấn chặt nhất.

 

Với tư cách là người sáng tạo, không phải Lê Đường ngại ngùng, mà là khi vẽ bức tranh này, trong lòng cô vẫn còn sót lại chút chiếm hữu. Đóa hoa lan hồng tuyệt đẹp ấy, là bí mật chỉ riêng cô biết.

 

Được rồi! Không chỉ chiếm hữu một chút!

 

Vậy nên tay cô không kìm chế được mà đã tự tay "làm mờ" đi phần đó. Hoàn toàn không ảnh hưởng đến hiệu ứng thị giác, ngược lại còn khiến tác phẩm thêm phần chấn động.

 

Gu thẩm mỹ của Russell thiên về sự táo bạo, thể hiện sức sống mạnh mẽ của cơ thể con người. Hơn nữa, với tư cách là người nước ngoài, ông rất khó hiểu được sức hấp dẫn của truyền thống văn hóa giáp cốt văn mà "Hòa Giải" mang lại, cũng như nội hàm tinh tế ẩn chứa trong đó.

 

Tuy Russell vẫn tôn trọng ý tưởng của nghệ sĩ khi lấy "Hòa Giải" làm chủ đề, nhưng ông cũng giữ lại quan điểm của mình.

 

Bố cục sắp xếp cuối cùng, "Thùy Mẫn" và "Hòa Giải" được đặt song song, đầu cuối nối tiếp nhau.

 

Lê Đường không phản đối.

 

Dù sao thì, trong số hai bức tranh này. Một bức là "Kỳ Tích" thứ hai sau "Kỳ Tích", còn bức kia là sự "Hòa Giải" với chính bản thân mình.

 

Đầu cuối nối tiếp, xem ra cũng hợp lý.

 

Cả hai vừa đạt được thỏa thuận về vị trí trưng bày, thì Thời Nhứ vội vã bước tới. Khuôn mặt trước nay luôn dịu dàng, điềm tĩnh hiếm khi lại có vẻ hoảng hốt như vậy. Cô ấy dừng lại ở góc phòng, nói ngắn gọn: "Sư muội, ra đây một lát."

 

Một cảm giác chẳng lành dâng lên trong lòng Lê Đường. Và quả nhiên… Thời Tự hạ thấp giọng, ghé sát tai cô, chậm rãi nói từng chữ một: "Phê duyệt triển lãm tranh vừa bị gửi trả lại."

 

“Chẳng phải trước khi tổ chức đã được thông qua rồi sao?"

 

Dưới ánh đèn xám trắng, đôi môi đỏ của cô gái gần như mím thành một đường thẳng. Mãi sau mới bật ra một câu.

 

"Lý do bị gửi trả lại là... có liên quan đến đời tư của một nhân vật quan trọng. Đối phương không muốn tác phẩm lấy mình làm cảm hứng xuất hiện trước công chúng."

 

Đối phương thậm chí chẳng thèm giả vờ.

 

Nghe đến lý do này, trái tim lơ lửng bấy lâu của Lê Đường cuối cùng cũng chết lặng.

 

"Đến cuối cùng, chuyện phải đến vẫn đến." Cô lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.