Trong phòng bao, khi Lê Uyên và Lê Đường cùng xuất hiện trong một không gian, có thể dễ dàng nhận ra họ là anh em ruột. Chỉ là đường nét khuôn mặt của Lê Uyên mang vẻ sắc lạnh đầy cuốn hút, dù dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ vẫn toát lên áp lực trấn áp mạnh mẽ.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đơn, ánh mắt trầm lắng quét qua chiếc sofa đôi đối diện, ánh nhìn thẳng thắn mang theo sự dò xét.
Lê Đường cúi đầu lật cuốn lịch vạn niên, xem hôm nay có phải ngày không thích hợp ra ngoài không.
Tại sao chỉ ăn một bữa cơm cũng có thể tình cờ gặp được Lê Uyên, người lẽ ra giờ này phải đang ở nước ngoài chứ?
Hôm nay kiêng ăn cá! Xong rồi xong rồi, hôm nay bọn họ vừa ăn một bữa toàn cá! Chả trách lại xui xẻo như vậy.
Khi Lê Đường còn đang âm thầm cầu siêu cho những con cá đã bị ăn mất lúc trưa, bên tai chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo như có thể đóng băng vạn dặm của Lê Uyên.
“Lê Đường.”
Lê Đường nhất định phải ngồi sát bên cạnh Khương Lệnh Từ, cô không thể một mình chịu đựng cơn giận của anh trai.
Có lẽ vì khí chất bình tĩnh, điềm đạm của Khương Lệnh Từ không hề thua kém anh trai, nên Lê Đường cảm thấy vô cùng an toàn, vô thức lại rúc sát vào anh hơn một chút. Cô lập tức cáo mượn oai hùm, ngẩng đầu lên đối diện với anh trai: “Gì vậy?”
Ánh mắt Lê Uyên lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723820/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.