Phòng khách vẫn còn vang lên giọng điệu châm chọc đầy ẩn ý trong cuộc phỏng vấn của Tưởng Trác, nhưng Lê Đường đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói như tiên âm giáng thế của Khương Lệnh Từ.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Lê Đường chậm rãi đổi tư thế ngồi, cầm lấy tay còn lại của Khương Lệnh Từ, đặt lên eo mình, ngẩng mặt lên vô cùng nghiêm túc: “Tôi siêu mềm đấy. Phải dùng hai tay đỡ.”
Được đằng chân lên đằng đầu, đây là sở trường của Lê Đường.
Khương Lệnh Từ thuận theo tự nhiên mà nắm lấy, thoải mái gật đầu: “Đương nhiên là được, có điều…”
Eo của Lê Đường rất nhỏ, bàn tay của người đàn ông dễ dàng vòng qua, nhân tiện bế bổng cô lên khỏi sofa, giọng nói trầm ấm mà rõ ràng: “Nhờ người khác giúp đỡ thì phải có sự trao đổi ngang giá.”
Còn về cách trao đổi, không cần nói cũng biết.
Tờ giấy vẽ trên đầu gối Lê Đường chầm chậm trượt xuống, nhẹ nhàng rơi xuống thảm. Nhưng lúc này chẳng ai còn quan t@m đến nó nữa.
“Đêm nay tôi tuyệt đối không kêu mệt.”
“Cũng không kêu đau.”
“Cũng không kêu sưng.”
Lê Đường theo thói quen vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi mắt đen láy sáng trong nhìn anh, quả quyết cam đoan.
Khương Lệnh Từ không bế cô về phòng mà rẽ sang nhà kính trồng hoa xa hơn. Nghe thấy lời đảm bảo của cô, anh bật ra một tiếng cười rất khẽ từ cổ họng: “Cố gắng như vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723844/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.