Lê Đường men theo hành lang trở về phòng trang điểm của cô dâu.
Chứng lãnh cảm cảm xúc.
Vậy mà Khương Lệnh Từ lại mắc chứng lãnh cảm về mặt tình cảm. Nghĩ kỹ lại, dường như cũng không có gì bất ngờ, thậm chí còn có một cảm giác “hóa ra là vậy” đầy sáng tỏ.
Bởi vì từ ngày đầu tiên cô gặp Khương Lệnh Từ, anh đã vô cùng bình tĩnh và thờ ơ. Nhìn có vẻ đoan chính, ôn hòa, nhưng thực chất lại vô cùng xa cách với tất cả mọi người, giống như đang diễn một vai để hòa nhập vào thế giới này.
Thậm chí ngay cả khi anh l@m tình cũng rất bình tĩnh. Vốn dĩ cô và Khương Lệnh Từ bắt đầu từ h@m muốn. Cô gái kia nói không sai. Khương Lệnh Từ đối với cô, vốn dĩ chỉ là d*c vọng mà thôi. Nhưng dường như cô lại chẳng hề muốn nghe những lời thật lòng này.
Lê Đường mím chặt đôi môi đỏ. Từ bao giờ, ngay cả sự thật cô cũng không thể chấp nhận nổi nữa?
Ghét ghét ghét! Cô ghét cảm giác này.
Rối loạn, lộn xộn.
Từ trong mớ hỗn độn ấy, có vài sợi cảm xúc mất mát và sợ hãi len lỏi tràn ra. Chờ đến khi h@m muốn của Khương Lệnh Từ phai nhạt, cô lại trở về trạng thái một mình sao?
Không còn ai đón cô về nhà. Cũng chẳng còn ai quản cô nữa.
Đang đi thì vừa vặn gặp được phù dâu Ngu Tô Đồng đang đi tìm cô.
Vừa thấy Lê Đường, mắt Ngu Tô Đồng sáng lên: “Cậu đi đâu thế? Hôn lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-duong-than-nien/2723845/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.