Edit: PT a.k.a Ring.
“Hoàng thượng.” Điền Triết Hiên quay đầu, nhìn Thái hậu đứng sau lưng bọn họ.
“Tham kiến Mẫu hậu.” Hủ Liên hạ thấp người. Điền Thần Chích từ sau chạy đến, vô cùng thân thiết đứng bên cạnh Thái hậu.
“Hoàng nãi nãi.” Thái hậu xoa đầu Điền Thần Chích, hiền lành cười, sau đó chuyển tầm mắt sang Hủ Liên.
“Hủ Liên, ta có chuyện muốn nói với con.” Điền Triết Hiên nhìn Hủ Liên, Hủ Liên khẽ gật đầu. Đợi Thái hậu bước vào Khôn Trữ Cung, cô liền theo sau.
“Phụ hoàng, người khẩn tương như vậy làm gì?” Điền Thần Chích kì quái nhìn bàn tay nắm chặt của Điền Triết Hiên.“Hoàng nãi nãi cũng sẽ không ăn lão sư a.”
“Chích nhi, con nói lão sư đối với con như thế nào?” Điền Triết Hiên đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại cười tươi rói như ánh mặt trời.
“Lão sư đối con tốt a.” Tuy bất ngờ với thay đổi cuả phụ hoàng, cậu vẫn nói thật ra.
“Ta đây để con làm con thừa tự của Hủ Liên thế nào?” Điền Triết Hiên lộ ra biểu tình chờ mong đợi Điền Thần Chích trả lời.
“Phụ hoàng, chuyện này rất quan trọng với người sao?” Điền Thần Chích xoa cằm suy nghĩ. Cậu đúng là rất thích Hủ Liên, hơn nữa cũng nhìn ra Hủ Liên vẫn xem cậu như con. Bất quá, nếu phụ hoàng đã hỏi như vậy, không tranh thủ vài điều kiện là không được.
“Đương nhiên rồi, vì hạnh phúc nửa đời sau của phụ hoàng, con nhất định phải đáp ứng a.” Điền Triết Hiên mặt đầy ý cười nhìn Điền Thần Chích, thầm thắc mắc vì sao cậu còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-phuc-hac-cua-tram/401369/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.