Quách Lưu Thần đưa Phạm Tử Tử đến một hồ sen tĩnh lặng, hắn thả nàng xuống đất rồi tùy tiện ngồi xuống bên bờ.
Phạm Tử Tử ngây ngốc nhìn hắn, song để ý cảnh kia rất đẹp liền ngắm mãi không chớp mắt.
Quách Lưu Thần kéo tay nàng ngồi xuống trên đùi hắn. Nàng cũng không phản ứng gì, bình thản dựa đầu vào vai hắn như hành động này đã quen thuộc lắm rồi.
- Tiểu Tử, thật ra nàng là ai?
Quách Lưu Thần đột nhiên hỏi khiến Phạm Tử Tử chột dạ, nàng ngước lên:
- Có ý gì?
Quách Lưu Thần đưa mắt sang nhìn chỗ khác, hắn đáp:
- Nàng đừng giả vờ. Ta được nghe Phạm Tử Tử rất kiêu ngạo, lạnh lùng, bây giờ tận mắt thấy. Đây là lạnh lùng sao? Đương nhiên ta biết, nàng không phải là Phạm Tử Tử. Chỉ là không nói...
Phạm Tử Tử cắn môi, chợt oà lên khóc nức nở làm Quách Lưu Thần ngạc nhiên, hắn luống cuống vỗ nàng:
- Tiểu Tử, nín nào. Sao lại khóc chứ? Ta đùa thôi mà.
Nàng càng khóc to hơn, dúi đầu vào vai hắn, vai run run. Phạm Tử Tử rất sợ, nếu hắn biết đó không phải là nàng, liệu hắn có còn yêu thương nàng không hay sẽ xa lánh nàng?
Phạm Tử Tử ôm chặt lấy hắn, mắt nhắm lại nhưng nước vẫn tuôn rơi. Nàng khẽ nói:
- Nếu ta không phải là Phạm Tử Tử thật thì sao?
Quách Lưu Thần im lặng một chút, hắn đáp:
- Ta sẽ bỏ Phạm Tử Tử thật để tìm nàng.
Phạm Tử Tử xúc động nhìn hắn, song lại ôm chặt hắn hơn. Nàng áp mặt vào ngực hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-tinh-ranh-duoc-hoang-thuong-cung-chieu-het-muc/207/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.