Xung quanh căn phòng được trang trí rất nhẹ nhàng, toàn bộ hầu như là màu xanh lam, Phạm Tử Tử cẩn thận đánh giá, nơi này kiểu cách như vậy, hẳn là người chủ rất giàu có và kiêu ngạo a. Phạm Tử Tử liền đánh mình một cái, giờ này không phải lúc ngắm cảnh, nàng chạy ra phía cửa đập thật mạnh:
- Thả ta ra, mau thả ta ra.
Phạm Tử Tử liền nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau đó cánh cửa được mở ra, trước mặt nàng là một nam nhân cao to, tuấn tú. Hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay, nàng hơi nhíu mi, miệng lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng khuôn mạo của hắn làm nàng mất đề phòng a, đúng là tật mê trai khó bỏ.
- Tỉnh dậy rồi sao?
Nàng sực tỉnh:
- Ngươi là ai?
Hắn khẽ cười:
- Ta là chủ của nơi này.
Phạm Tử Tử hỏi:
- Tại sao ta lại ở đây? Mau đưa ta ra.
- Ngươi được bán cho ta, ta được quyền sở hữu ngươi, ngươi phải ở lại làm việc cho ta.
Phạm Tử Tử run run, hỏi tiếp:
- Làm việc gì?
Nam nhân đó lạnh lùng lên tiếng:
- Kỷ nữ.
Nàng nuốt ngụm nước bọt, cười gượng:
- Ta có thể không làm được không? Ngươi cũng biết ta là bị hại đem bán đến đây, sao có thể...
- Không sao, ta sẽ cho ngươi tập làm quen, mau thay quần áo.
Hắn nói rồi quăng một bộ trang phục đưa nàng, nàng bất mãn lầm bầm, vậy là đời con gái của nàng đến đây là hết rồi sao? Phạm Tử Tử khóc thầm, nhất định không thể để như vậy được, nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-tinh-ranh-duoc-hoang-thuong-cung-chieu-het-muc/358582/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.