🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Dứa

Cảnh Hòa đế rơi vực mất tích, Triệu Quy Nhạn dùng thủ đoạn mạnh mẽ tiếp quản việc triều chính. Chờ đến khi mọi người phản ứng kịp, tình hình trong hoàng thành đã không còn rối loạn nữa, cũng xem như yên bình.

Ban đầu các vị đại thần chỉ muốn xem kịch vui, cũng không coi trọng Triệu Quy Nhạn mấy.

Nào ngờ, vị Hoàng hậu nhỏ thoạt nhìn mảnh mai dễ ức hiếp, nhưng với tính cách bình tĩnh quyết đoán không thua gì Cảnh Hòa đế này, đã quản lý an ninh trật tự của hoàng thành cực kỳ ổn định.

Danh tiếng của Hoàng hậu dần lan xa, truyền đến tai mọi người.

“Hoàng hậu nương nương, theo trinh thám báo cáo, tối nay các đại thần theo Bệ hạ đi tế tổ sẽ vào thành, nương nương có sắp xếp gì không ạ?”

Trong Phượng Nghi Cung, Triệu Quy Nhạn cầm một cuộn vải màu đen trong tay, bên trên viết chi chít những ký hiệu kỳ lạ.

Đây là mật ngữ.

Ban đầu Triệu Quy Nhạn không hiểu, các ký tự này có hình thù kỳ quái, phức tạp khó phân biệt, giữ trong tay cũng không biết có ý nghĩa gì.

Nhưng đội trưởng đội ám vệ đã đưa cho nàng một quyển sách nhỏ, nàng đối chiếu thì mới xem hiểu tin tức trong đó.

Triệu Quy Nhạn ngước mắt, thoáng nhìn người bên cạnh. Vóc dáng người nọ cao lớn, hắn mặc đồ đen, đeo mặt nạ bằng gỗ có vân mây, chỉ lộ ra một đôi mắt tuyệt đẹp.

Cặp mắt của hắn quen thuộc, khiến Triệu Quy Nhạn yên lòng, sinh ra vài phần cảm giác ỷ lại.

Triệu Quy Nhạn hỏi tên hắn, hắn nói hắn tên Trình Lang.

Ám vệ là thanh đao sắc bén nhất trong tay chủ nhân, giấu mình trong bóng tối, cả ngày không thấy ánh mặt trời. Dần dà, họ không tên không họ, không người thân bạn bè, cũng không để lại dấu vết tồn tại.

Nghe cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cuộc đời của một ám vệ thật sự là vậy.

Ám vệ thu mình trong bóng tối, việc cần làm là tuyệt đối không được để lộ dấu vết. Thậm chí dáng dấp của họ, ngoài bản thân họ ra, ngay cả đồng liêu cũng không biết diện mạo bên dưới lớp mặt nạ thế nào.

Thật ra, nếu Trình Cảnh Di không giao con dấu riêng vào tay nàng, có lẽ nàng sẽ không gặp được Trình Lang.

E rằng chỉ có Trình Cảnh Di, chủ nhân chân chính của nhóm ám vệ này mới biết rõ ai là ám vệ, ai là quân cờ mà Trình Cảnh Di cài vào các thế gia.

Giọng Trình Lang trong trẻo, như bầu không khí thoáng đãng sau cơn mưa tháng Tư, cũng tựa ánh trăng chiếu vào lòng người, rung động xao xuyến.

Triệu Quy Nhạn rất tò mò về diện mạo dưới lớp mặt nạ ấy. Nàng biết, chỉ khi sinh mệnh kết thúc, ám vệ mới có thể bị người khác thấy mặt.

Triệu Quy Nhạn liếc nhìn mật thư, biết hôm nay Kính Vương đã lén tách khỏi đoàn người đang trên đường về cung rồi lẻn vào Trường An. Nàng khá lo, Kính Vương này…

Lòng lang dạ thú, rõ như ban ngày.

“Đã sắp xếp bảo vệ ở các cung điện hết chưa?”

“Bẩm Hoàng hậu, sắp xếp xong rồi ạ.” Trình Lang chắp tay.

Triệu Quy Nhạn bóp nhẹ ấn đường, nàng đau đầu không thôi. Việc đầu tiên nàng phải bảo đảm, chính là không thể để hoàng cung bị Kính Vương dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.

Nàng giữ con dấu riêng của Trình Cảnh Di, đại quân ở ngoại thành là thân tín của Trình Cảnh Di, ắt sẽ không làm phản.

Nhưng bên ngoài thành Trường An, không rõ quân đội ở các châu các huyện có trung thành không. Con dấu riêng có thể làm họ sợ hãi trong chốc lát, nhưng không thể áp chế họ mãi.

Chỉ khi Trình Cảnh Di trở về, mới có thể phá vỡtình thế khốn cùngnày.

Nửa tháng trước, nàng chỉ là vị Hoàng hậu nhỏ được Trình Cảnh Di nâng niu trong lòng bàn tay, điều phiền lòng nhất chỉ là hôm nay món cháo cá hơi tanh, nàng không thích.

Nhưng hôm nay, người che mưa chắn gió thay nàng đã biến mất, nàng bất đắc dĩ phải cáng đáng toàn bộ xã tắc, khiến nàng vừa luống cuống vừa mệt mỏi.

Song, Kính Vương chẳng khác gì hổ rình mồi, dã tâm bừng bừng, nhìn như muốn tạo phản. Binh quyền trong tay nàng có hạn, nếu hoàng thành bị tấn công rồi để mất, còn hoàng quyền sụp đổ, sao nàng có mặt mũi để gặp Trình Cảnh Di đây?

Nghĩ về tình huống xấu nhất, Triệu Quy Nhạn không khỏi sốt ruột, nhưng nàng lại lực bất tòng tâm.

Ngày dự sinh cận kề rồi.

Nếu Kính Vương giở ít chiêu trò, nàng sẽ…

Không biết nghĩ tới điều gì, Triệu Quy Nhạn trắng bệch mặt, tay chân trở nên lạnh lẽo. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa, nàng lại cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Bỗng nhiên, trong tầm tay nàng xuất hiện một chén trà nhỏ, hơi nóng bốc lên nghi ngút, làm mờ gương mặt nàng. Trà nóng hổi, cách một khoảng, có thể cảm nhận được hơi ấm.

Trong chén trà, một bông sen xinh đẹp tuyệt vời nổi lên trên, những cánh hoa xòe rộng nở rộ, khiến người ta kinh ngạc.

Là trà hoa sen.

Hương hoa sen thoang thoảng quanh quẩn trước mũi Triệu Quy Nhạn, mùi thơm nhẹ nhàng trong trẻo dễ chịu, mang tới tác dụng an thần và giúp giữ bình tĩnh, được vô số vương công quý tộc ưa chuộng.

Nhưng khâu sản xuất rất phức tạp: Sau khi hái sen, phải phơi hoa đến lúc khô thành một khối mà không được để rụng cánh nào, đồng thời phải khiến chúng nở xòe ra một cách xinh đẹp và sống động như bông sen trong chén trà. Đây là một thử thách cực lớn cho tay nghề của các trà sư.

Triệu Quy Nhạn chớp mắt, đối diện với cặp mắt ấy qua làn sương trắng lượn lờ.

Đôi mắt hình quạt uốn lượn rồi cong lên, như họa nên vẻ dịu dàng xen lẫn nét phong lưu, lông mi vừa dày vừa dài, giống hệt chiếc quạt lông.

Đôi mắt tuyệt đẹp.

Ánh mắt thân thuộc.

Quan tâm, tình cảm.

Từ từ trùng khớp với đôi mắt trong nỗi nhớ.

Không cầm lòng được, Triệu Quy Nhạn vươn tay ra, đặt đầu ngón tay lên mặt nạ bằng gỗ của Trình Lang. Nàng định tháo xuống, nhưng Trình Lang đã sợ hãi cúi đầu, chất giọng vô cùng xa lạ:

“Hoàng hậu nương nương, xin thứ lỗi cho thần vì đã vượt quá bổn phận.”

Triệu Quy Nhạn nhớ tới quy tắc của ám vệ.

Không thể tháo mặt nạ, một khi tháo ra, ắt sẽ rơi vào đường cùng.

Không muốn vì một thoáng nghi ngờ này mà khiến một người vô tội phải mất mạng, Triệu Quy Nhạn đành gập đầu ngón tay xuống rồi rút tay về.

Nàng cầm chén trà, hàng mi dài chìm giữa hơi sương, đọng lại giọt nước, khẽ khàng run run, giống hệt bông sen sau cơn mưa, diễm lệ động lòng người. Kết hợp với hương thơm của hoa, như thể Triệu Quy Nhạn chính là nàng tiên hóa thành từ đóa sen này.

Trà nóng liên tục truyền nhiệt, sưởi ấm cơ thể Triệu Quy Nhạn.

Dường như nhớ tới Trình Cảnh Di, nàng được tiếp thêm rất nhiều can đảm.

Triệu Quy Nhạn khảy nhẹ bông sen đang nở rộ trong trà, giọng điệu bình tĩnh: “Theo dõi sát sao mọi hành động của Kính Vương. Nếu có động tĩnh lạ, giết không tha!”

Đừng trách Triệu Quy Nhạn tàn nhẫn vô tình, nếu Kính Vương thật sự tạo phản bức vua thoái vị, nàng thân là Hoàng hậu, còn mang thai con vua, sao Kính Vương có thể bỏ qua cho nàng?

Vì đứa bé trong bụng, nàng không thể nhân từ nương tay.

Huống chi, nếu không có suy nghĩ đại nghịch bất đạo, Kính Vương có thể bình an, không cần lo đến tính mạng.

Ban đêm, trời trở gió từ hiu hiu sang gió giật mạnh, sấm sét đùng đùng, cơn mưa xối xả kéo dài nhiều ngày bắt đầu trút xuống tầm tã.

Trong sân của Phượng Nghi Cung để hai chậu hoa sen, giờ mưa to như trút nước, mấy cánh hoa gục xuống, ủ rũ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Triệu Quy Nhạn ngồi bên song cửa sổ, cửa mở hé, nàng vươn tay ra ngoài cửa, mưa hắt vào lòng bàn tay nàng, những giọt nước trong suốt bắn tung tóe.

“Mưa rồi…” Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm.

Một người lặng lẽ xuất hiện sau lưng nàng, hắn cầm áo choàng màu trắng bạc trên tay.

“Hoàng hậu nương nương, mạo phạm rồi.” Giọng nói có phần trầm ấm vang lên, ám vệ bước tới mở áo choàng ra rồi khoác lên vai Triệu Quy Nhạn.

Rồi nhân lúc Triệu Quy Nhạn đang ngây ngẩn nhìn mình, hắn nhanh chóng dùng mười ngón tay thon dài thắt nút lại. Trình Lang đúng mực giữ lễ nghĩa, hắn để tay ngay trước cổ Triệu Quy Nhạn, nhưng không hề chạm vào nàng.

Rõ ràng khoảng cách gần đến thế.

Triệu Quy Nhạn nhìn nút thắt kỳ quặc trước ngực mình, không phải nút nàng thường thắt, mà là cách buộc của nam tử.

Một tia sáng lóe lên trong đầu, nàng sực nhớ ra trước kia mình từng thấy nút thắt này.

Đã cách đây lâu lắm rồi.

Lâu đến mức, Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn chỉ mới quen nhau. Lâu đến mức hai người chỉ vừa nảy sinh tình cảm, vẫn chưa khăng khít, mãnh liệt như bây giờ.

Triệu Quy Nhạn siết chặt bàn tay đang ướt đẫm nước. Sau hồi lâu, nàng cay cay mắt, rồi hoảng hốt quay đầu đi, sợ bị Trình Lang nhận ra vẻ khác thường.

Nàng im lặng không hề lên tiếng,nhưng như thể đã bộc bạch hàng nghìn hàng vạn lời.

Song, một cơn đau đã ập tới, phá vỡ bầu không khí yên ắng này.

Bụng Triệu Quy Nhạn đột nhiên co rút đau đớn, có thứ ấm áp chảy xuống đùi.

Triệu Quy Nhạn cụp mắt, nhìn xuống dưới thân, quần vốn nhạt màu, giờ đây đột ngột ướt đẫm một mảng lớn ở đũng quần.

Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, cố hết sức ổn định giọng nói: “Trình Lang, bảo Thải Nguyệt gọi ma ma đỡ đẻ và thái y tới đây, bổn cung sắp sinh rồi.”

Ánh mắt luôn vô cảm của ám vệ bất chợt cứng đờ, hắn ngơ ngác đứng sững người.

Triệu Quy Nhạn không thấy vẻ mặt hắn, nhưng thời khắc này không thể chậm trễ được, nàng cất cao giọng nhưng vẫn ôn hòa gọi: “Trình Lang!”

Ám vệ đang trơ ra như khúc gỗ bừng tỉnh, hắn chăm chú nhìn Triệu Quy Nhạn một lát, rồi chân nam đá chân chiêu chạy ra ngoài điện. Hắn cao ráo chân dài, nhanh chóng sai bảo nhóm Thải Nguyệt cho mời thái y tới.

Gần đến ngày sinh, ma ma đỡ đẻ ở luôn tại Phượng Nghi Cung, để phòng khi Triệu Quy Nhạn đau đẻ, bọn họ không đến kịp.

Trình Lang đá một cước tung cửa, xách cổ áo một ma ma đỡ đẻ lôi ra, giọng nôn nóng: “Xem Hoàng hậu nương nương mau.”

Ma ma đỡ đẻ cũng sắp bị hành động của Trình Lang dọa chết. Thình lình xuất hiện một người đằng đằng sát khí, toàn thân độc một màu đen, hắn đeo mặt nạ, chẳng nói chẳng rằng túm cổ áo ma ma phóng thẳng đến phòng ngủ của Hoàng hậu. Ma ma run như cầy sấy, bủn rủn bắp chân, còn phải chạy chậm đuổi theo tốc độ của hắn để tránh bị siết cổ chết.

May sao hắn không lôi ma ma đi xa quá, rẽ vào chỗ ngoặt đã tới phòng ngủ của Hoàng hậu nương nương.

Ma ma run rẩy hành lễ, lập tức thấy Triệu Quy Nhạn trắng bệch mặt, còn ám vệ sát thần đứng cạnh nàng, làm ma ma sợ hãi. Nhưng giờ khắc này ma ma cũng mặc kệ, vì ma ma đã thấy trên đùi Hoàng hậu nương nương ướt sũng.

Ma ma đỡ đẻ thừa kinh nghiệm, vội nói: “Vỡ ối rồi, Hoàng hậu nương nương sắp sinh, đến phòng sinh ngay.”

Vì ngày này, Trình Cảnh Di đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ma ma với kinh nghiệm đỡ đẻ phong phú, phòng sinh ấm áp rộng rãi, thuốc bổ vô giá…

Bảo đảm không mắc bất kỳ sai sót nào.

Toàn bộ đều ổn thỏa, chỉ trừ Trình Cảnh Di…

Triệu Quy Nhạn được cung nữ đỡ vào phòng sinh, cửa sổ trong phòng đóng kín, nam tử bị giữ lại ngoài cửa.

Đôi mắt Trình Lang thâm trầm nặng trĩu, hắn nhìn chằm chặp cửa phòng sinh.

Bên trong phòng vẫn chưa vang lên âm thanh gì, bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, để sinh ra được, còn phải mất một thời gian rất dài.

Nhưng Trình Lang nào biết, hắn không nghe thấy tiếng động trong phòng thì sốt ruột đến mức đỏ bừng mắt, cứ liên tục tới tới lui lui bên ngoài.

Ở bên cạnh, cung nhân vô cùng ngạc nhiên, người này là ai thế? Hoàng hậu nương nương sinh con, sao hắn còn nôn nóng bất an hơn cả người trong phòng thế?

Nhưng họ cũng không dám nói lung tung, hắn mặc đồ đen, đeo mặt nạ kín mặt, hệt như sát thần, hiển nhiên không phải người bình thường.

Giữa thời điểm căng thẳng nhất, vị khách không mời đã đến.

Tống Thái hậu đột nhiên xuất hiện ở Phượng Nghi Cung.

Nghi thức hết sức rầm rộ, mười mấy người không hề thông báo gì, cứ hùng hùng hổ hổ đẩy cửa điện ra. Những chiếc ô giấy màu xanh da trời thấm đẫm gió sương tràn vào Phượng Nghi Cung ấm áp.

Ô được thu lại, lộ ra Tống Thái hậu mặc trang phục lộng lẫy.

Hôm nay bà ta trang điểm, trông trẻ hơn nhiều tuổi, năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên mặt bà ta. Trông bà ta vẫn xinh đẹp động lòng người giống trước đây, mọi người cứ như chứng kiến nữ tử mà Tiên đế yêu sâu đậm năm xưa.

Nhưng ai cũng cảm thấy kỳ lạ, Cảnh Hòa đế đã mất tích nhiều ngày, Tống Thái hậu không những không hốc hác, mà còn có tâm trạng ăn diện chải chuốt, giống hệt cô nương nhỏ muốn đến gặp tình lang.

Phụ nữ tô son điểm phấn vì người mình thích, còn Tống Thái hậu vì ai đây?

Tống Thái hậu thấy vẻ châm biếm như có như không trong mắt mọi người, trên mặt bà ta hơi nóng lên. Hôm nay Tống Thừa Học sẽ vào cung, còn gần đây bà ta thường khóc vì Trình Cảnh Di, dù sao nhìn cũng tiều tụy hơn phần nào. Ở trong mắt Tống Thừa Học, bà ta luôn gọn gàng xinh đẹp, bà ta không cho phép hình tượng hoàn mỹ của mình xuất hiện vết nứt, thế nên phải trang điểm tỉ mỉ kỹ càng.

Không ngờ lại thấy thái độ chế giễu của mọi người.

Nhưng giờ phút này bà ta cũng mặc kệ.

Triệu Quy Nhạn đã hạ sinh hoàng tự, bà ta không định giữ nàng lại. Đám người ở Phượng Nghi Cung, bà ta cũng không muốn chừa đường sống cho bất kỳ ai, chôn hết với Triệu Quy Nhạn đi.

Tống Minh Hàn theo cạnh Tống Thái hậu, hắn ta như tùng như trúc, ôn hòa tựa ngọc, trông cực kỳ nổi bật giữa đêm mưa âm u ẩm ướt.

Dù sức khỏe không tốt, nhưng hắn ta vẫn thu hút ánh mắt của mọi người.

Hà ma ma rời phòng sinh, nhanh chóng đóng cửa, xoay người nhìn vị khách không mời mà đến này, bà lạnh nhạt hỏi: “Thái hậu nương nương muốn gì?”

Tống Thái hậu đanh mặt lại, quát to: “Láo xược! Tiện tì to gan, dám nói chuyện với ai gia như thế hả?”

Mắng Hà ma ma xong, bà ta lãnh đạm nói tiếp: “Đương nhiên ai gia tới đón cháu trai của ai gia rồi.”

Vừa nhận được tin Triệu Quy Nhạn sắp sinh, bà ta lập tức chạy từ Thọ An Cung đến đây. Hôm nay bà ta tới chỉ để cướp con của Triệu Quy Nhạn.

Đứa bé ấy mang dòng máu của Trình Cảnh Di!

Hà ma ma nghiêm túc nói: “Thái hậu nương nương, Hoàng tử do Hoàng hậu nương nương nuôi nấng, liên quan gì tới Thái hậu nương nương chứ?”

Đây không phải Hoàng tử bình thường mà là con trai trưởng của Hoàng hậu, nói không chừng khi Cảnh Hòa đế băng hà, bé chính là Hoàng tử duy nhất, tương lai phải kế thừa ngai vàng, đâu đến lượt Thái hậu nhận nuôi?

Tống Thái hậu híp mắt, khó chịu bảo: “Khi trước không nên nhân từ nương tay, lẽ ra phải giết luôn cả ngươi, để ngươi theo xuống dưới đó hầu hạ chủ tử của ngươi.”

Hà ma ma nghe vậy, trong mắt hiện rõ nỗi căm hận, bà nghiến răng nghiến lợi: “Quả nhiên là bà, là bà giết Tiên Hoàng hậu!”

Hà ma ma biết việc Triệu Thanh Loan vào cung là ý của Tống Thái hậu, cũng biết, Triệu Thanh Loan vào cung vì có mục đích. Nhưng bà không ngờ, người đưa nàng ấy vào lồng giam này lúc trước lại sát hại nàng ấy.

Tống Thái hậu cười nhạt: “Triệu Thanh Loan không biết lượng sức mình, trước kia là ai đã nâng đỡ nàng ta lên vị tríHoàng hậu? Bấy giờ ai gia nói rất rõ, nàng ta vào cung phải theo dõi Hoàng đế, nhưng nàng ta đã làm gì hả? Chỉ cung cấp đôi ba tin tức không quan trọng, bảo nàng ta hầu hạ Hoàng đế, cố gắng hết sức sinh Hoàng tử, nàng ta cũng không chịu. Vô dụng như thế thì giữ nàng ta lại làm chi?”

Tống Thái hậu thừa nhận.

“A!” Trong phòng sinh đột ngột vọng ra một tiếng hét đau khổ. Triệu Quy Nhạn nghe thấy từng câu từng chữ ngoài cửa, khóe mắt muốn nứt ra, Tống Thái hậu! Tống Minh Nguyệt! Tâm địa rắn rết!

Chỉ vì Triệu Thanh Loan hiền lành lương thiện, không muốn bán đứng Trình Cảnh Di nên đã rước lấy họa sát thân sao?!

Hà ma ma phản bác: “Không thể nào! Ban đầu Tiên Hoàng hậu vốn được hứa hẹn rằng có thể không cần sinh con, thế nên ngài ấy mới đồng ý tiến cung! Rõ ràng Tiên Hoàng hậu đã phát giác chuyện bẩn thỉucủa các ngươi, nắm được nhược điểm của các ngươi, các ngươi mới giết người diệt khẩu!”

Trước đây Tống Minh Hàn lừa gạt Triệu Thanh Loan, để nàng ấy vào cung dò la tin tức thay hắn ta. Một khi đại sự thành công, Tống Minh Hàn sẽ cưới nàng ấy làm thê, trao cho nàng ấy niềm vinh dự cao nhất.

Bấy giờ, Triệu Thanh Loan dâng cả tấm chân tình cho Tống Minh Hàn, bao lời ngon tiếng ngọt của hắn ta làm nàng ấy mất lý trí.

Chưa kể Tống Thái hậu còn uy hiếp nàng ấy, nếu nàng ấy không tiến cung, Triệu gia sẽ phải chịu tai họa ngập đầu.

Hết cách, nàng ấy buộc lòng phải vào cung.

Song, nàng ấy không muốn làm trái với lương tâm, mấy tin tức gửi cho Tống Minh Hàn chỉ là một vài việc vặt vãnh vô thưởng vô phạt.

Thế nên Tống Thái hậu mới có thể bắt bẻ, bới lông tìm vết xoi mói Triệu Thanh Loan, lúc nào cũng thấy nàng ấy chướng tai gai mắt.

Hà ma ma chỉ biết Triệu Thanh Loan ra ngoài một chuyến, ban đêm trở về thì hồn xiêu phách lạc. Nàng ấy hoang mang kể mình đã thấy thứ không nên thấy, quả nhiên ngày hôm sau đã bị người ta giết.

Ánh mắt Tống Thái hậu lóe lên, bà ta không nói gì nữa.

Đằng sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, một người mặc áo giáp bạc, đeo kiếm bên hông xuất hiện.

Tống Thừa Học!

Vẻ ôn hòa nho nhã thường ngày đã biến mất, khi lão mặc giáp, phong thái lễ độ biến thành khí thế sát phạt quyết đoán. Chắc lão vừa trải qua một trận chiến ác liệt bên ngoài, trên giáp bạc còn dính vết máu đỏ tươi, trông rất đáng sợ.

Lão sải bước vào, cười sang sảng: “Đúng thế, bổn vương giết nàng ta không phải vì nàng ta vô dụng, mà do nàng ta đã thấy thứ không nên thấy!”

Tống Thừa Học thẳng thắn thừa nhận.

Triệu Thanh Loan bỏ mạng dưới tay lão, có gì mà không dám nhận chứ? Hiện giờ đại cục đã định, kể mấy chuyện cũ năm xưa này cũng không sao.

Thậm chí lão còn cất bước tiến thẳng về phía Tống Thái hậu, sau đó ngay trước mặt mọi người, lão thân mật gọi một tiếng: “Minh Nguyệt.”

Tống Thái hậu mỉm cười dịu dàng, nép mình vào người Tống Thừa Học, trông quyến luyến không nỡ rời xa.

Hà ma ma trừng to hai mắt, như rơi vào hầm băng.

Bà vỡ lẽ, hóa ra Triệu Thanh Loan đã phát hiện gian tình của hai người họ nên mới bị sát hại!

Triệu Quy Nhạn cảm giác như mình đang bị xé ra từng mảnh, bụng như bị dao cắt thành từng tấc thịt, nhưng dù nàng đau cỡ nào cũng không ngăn được nỗi tuyệt vọng cùng cực trong lòng vào lúc này.

Đôi nam nữ chó má! Thì ra bị người ta phát hiện mối tình vụng trộm nên mới giết người diệt khẩu!

Người tỷ tỷ nhu mì nhân hậu của nàng, người tỷ tỷ chẳng khác gì mẫu thân của nàng, chỉ vì chúng mà bị sát hại một cách vô tội!

Triệu Quy Nhạn đột nhiên rơi lệ.

Khắp người đau quằn quại, nhưng nàng cắn chặt răng, quyết không lên tiếng. Nàng muốn vượt qua, nàng muốn chính tay đâm kẻ thù, báo thù thay tỷ tỷ!

Tống Thừa Học rút kiếm bên hông ra, mất kiên nhẫn bảo: “Đám người này ai cũng đáng chết, xử lý sạch sẽ rồi cướp Hoàng tử về tay thôi.”

Ngay tức khắc, ngoài cửa vang lên âm thanh, một đội quân hừng hực khí thế lần lượt tiến vào, hiển nhiên là lũ loạn thần tặc tử theo chân Tống Thừa Học tạo phản.

Người của Tống Thừa Học đã bao vây khắp hoàng cung. Giờ khắc này, lão đã nóng lòng không chờ nổi muốn bước lên vị trí đó.

Tống Thái hậu thở phào một hơi: “Chờ tới khi Hoàng tử rơi vào tay chúng ta, Hàn Nhi sẽ được cứu.”

Cuối cùng Tống Thái hậu đã lựa chọn Tống Minh Hàn.

Bà ta nghĩ mình chỉ còn một người con trai, nhưng nếu Tống Minh Hàn khỏi bệnh, ắt hẳn bà ta sẽ có thêm nhiều đứa cháu khác.

Hy sinh một đứa cháu, còn là máu mủ của nam tử bà ta căm ghét, nhằm cứu người con mà bà ta đã để thiệt thòi nhiều năm, bà ta không hề do dự lâu khi quyết định.

Chỉ trong một đêm, bà ta đã hạ quyết tâm.

Thình lình xuất hiện luồng sáng sắc bén xẹt nghiêng giữa đất trời, một đường kiếm chém qua cổ đám binh lính đứng trước đội ngũ. Chúng ngã thẳng xuống đất, khiến mọi người sợ tới mức run bần bật.

Tàn nhẫn đến tột cùng.

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, mọi người thấy một nam tử mặc đồ đen đeo mặt nạ.

Tống Thừa Học nhíu mày: “Ám vệ?”

Có ám vệ thật sao?

Hóa ra là sự thật, không phải truyền thuyết?

Đôi mắt Tống Thừa Học sáng bừng, một nhóm người chỉ nghe theo lệnh chủ nhân, lại rất có bản lĩnh, khiến lão muốn sở hữu biết bao.

Đợi đến khi lão bước lên ngai vàng, sẽ cần những người như vậy để giúp lão bảo vệ thời đại thái bình thịnh thế.

Tống Thừa Học đổi giọng: “Nếu ám vệ nộp vũ khí đầu hàng, bổn vương sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, sẽ ban cho các ngươi lương thưởng còn hậu hĩnh hơn cả trước kia.”

Ám vệ Trình Lang cười khinh: “Vọng tưởng!”

Tống Thừa Học sầm mặt, lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Dứt lời, lão vung tay, trên mái hiên đột nhiên xuất hiện một đội quân, kẻ nào kẻ nấy cũng cầm cung tên, rõ ràng đang nhắm thẳng vào ám vệ Trình Lang.

Trình Lang lộ rõ sát ý, cắn chặt răng: “Ta chỉ thích uống rượu phạt!”

Tống Thừa Học lắc đầu, như nói hắn ngu xuẩn quá, lão thở dài, lập tức phất tay: “Bắn!”

Người trên mái hiên đồng loạt thả tay, mũi tên phóng thẳng về phía ám vệ.

Trình Lang xoay nhẹ cổ tay, nhanh chóng vung kiếm, chém rơi toàn bộ mũi tên.

Tống Thừa Học bất ngờ, sao hắn lợi hại như vậy?

Cũng có phần không cam lòng, tiếc thay không thể làm cánh tay đắc lực cho lão.

Trình Lang điều khiển kiếm hết sức hung hãn và lẫm liệt như gió, lưỡi kiếm sắc lạnh, nhanh đến mức làm người ta hoa mắt, thậm chí những mũi tên đó còn không thể tới gần hắn.

Tống Thừa Học nhíu mày, mất hết kiên nhẫn, lão không dư thời gian để lãng phí ở đây.

Lão nghiêng đầu, lạnh nhạt bảo: “Hàn Nhi.”

Một bóng người phóng tới, hắn ta cầm kiếm trong tay, đứng thẳng ở phía trước.

“Tống Minh Hàn, xin chỉ giáo.”

Tống Minh Hàn cởi bỏ vẻ ốm yếu của ngày thường, giờ phút này trông hắn ta như một thanh bảo kiếm, đâm chém bằng công lực đầy mạnh mẽ.

Võ nghệ cao cường, hoàn toàn khác bộ dạng đi hai bước cũng thở hổn hển như mọi khi.

“Hàn Nhi?” Thoạt tiên Tống Thái hậu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó bà ta tái mặt.

Tống Minh Hàn… không bị bệnh?

Tống Thái hậu nhìn Tống Thừa Học ở bên cạnh, run rẩy hỏi: “Ca ca, chuyện này là thế nào? Tại sao Hàn Nhi biết võ công?”

Chiêu thức điêu luyện như thế, không phải chuyện ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải mài giũa mười mấy năm.

Tống Thừa Học mỉm cười với bà ta, vẫn tỏ vẻ ôn hòa nho nhã như trong quá khứ: “Hàn Nhi không mắc bệnh, không phải nàng nên vui mừng sao?”

Lão hít sâu một hơi, cứ như bầu không khí trong cung làm lão cực kỳ sung sướng. Rồi lão nhắm hai mắt, kích động bảo: “Cơ thể Hàn Nhi khỏe mạnh, sau này thằng bé chắc chắn sẽ là Thái tử giỏi giang của trẫm, có thể sinh con nối dõi và khai chi tán diệp cho trẫm.”

Hoảng sợ trước xưng hô của lão, Tống Thái hậu không thể tin nổi: “Huynh điên rồi hả? Sao dám tự xưng trẫm? Chẳng lẽ huynh muốn tạo phản?”

Tống Thừa Học mở mắt, gật đầu: “Phải, Minh Nguyệt, nàng thật sự cho rằng trẫm sẽ cam tâm làm một Vương gia thôi ư? Dưới một người làm gì? Trẫm phải đứng trên hàng vạn người, không một ai dám giẫm lên đầu lên cổ trẫm!”

Tống Thái hậu sợ đến mức không nói nên lời, bà ta ngơ ngác nhìn lão, đến khi thấy rõ dã tâm trong mắt lão, thấy rõ đôi mắt vô tình của lão, bà ta mới bừng tỉnh.

“Thế nên suốt ngần ấy năm, huynh luôn lợi dụng ta?” Tống Thái hậu lắp bắp.

Tống Thừa Học ngạc nhiên: “Sao lại nói là lợi dụng chứ? Ta đưa nàng lên vị trí Hoàng hậu cao quý vô song, giúp nàng lên làm Thái hậu. Hiện giờ, nàng vẫn là mẹ đẻ Thái tử của ta, danh phận tôn quý biết bao!”

Mắt Tống Thái hậu đờ đẫn, nhưng giọng nói vẫn sắc bén: “Ngay từ ban đầu huynh đã lợi dụng ta?”

Vậy nên, vậy nên từ trước đến giờ lão chưa từng yêu bà ta?

Ngay từ đầu đây đã là một trò lừa gạt? Nói dối như cuội?!

Tống Thái hậu như nổi điên, bà ta xông lên, nắm chặt ống tay áo Tống Thừa Học, đỏ bừng mắt: “Ca ca, huynh có từng yêu ta? Huynh nói đi, rốt cuộc có từng thật lòng không?”

Tống Thừa Học hất tay bà ta ra, giọng đầy thương hại: “Minh Nguyệt ơi, nhiều năm rồi mà sao nàng vẫn ngây thơ như thế chứ?”

Bị lão đẩy ra, Tống Thái hậu lảo đảo ngã ngồi xuống đất, búi tóc tinh xảo trên đầu rơi vài sợi, trông có phần chật vật.

Tống Thừa Học không nhìn bà ta nữa, nữ tử vô tri.

Nếu không vì để Tiên đế chết mê chết mệt bà ta, rồi lão có thể thừa nước đục thả câu và nắm giữ quyền thế, lão cũng không muốn diễn với bà ta lâu như thế.

Nếu không vì để bà ta tính kế Trình Cảnh Di, luôn ám ảnh việc Trình Cảnh Di sinh con để “chữa bệnh” cho Tống Minh Hàn, dẫn tới con vua tàn lụi, từ đó lão mới có thể thừa cơ lợi dụng thì lão đã chán ngấy Tống Thái hậu từ lâu rồi.

Bên kia, hai người ra chiêu nào chiêu nấy cũng trí mạng, đấu hồi lâu vẫn chưa thấy kết thúc. Nhưng sau khi Tống Thái hậu và Tống Thừa Học ngả bài với nhau, bỗng nhiên tình thế xoay chuyển, bóng đen dữ tợn chém một nhát, mũi kiếm xẹt qua cổ Tống Minh Hàn, máu tươi chảy xuống.

Tống Minh Hàn không địch nổi, lùi nhanh về sau, che kín cổ, hắn ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tống Thừa Học hoảng sợ: “Hàn Nhi!”

Tống Minh Hàn khó khăn nói: “Con không sao.”

Tống Thừa Học trợn mắt nhìn Trình Lang, mặc kệ công bằng chính nghĩa gì đó, lão vung tay, muốn tất cả binh lính đồng loạt xông lên.

“Giết hắn, tất có trọng thưởng!”

Quân đội phía sau tiến lên mấy bước, lúc đi qua Tống Thừa Học, họ đột ngột quay người lại, chĩa thẳng binh khí vào Tống Thừa Học.

Tống Thừa Học sợ hãi quát lớn: “Làm càn! Ta không phải kẻ địch của các ngươi!”

Trình Lang bật cười, hắn càng cười, giọng càng trầm, chất giọng trong trẻo của thiếu niên dần biến mất, thay vào đó là vẻ uy nghi nhìn đời bằng nửa con mắt: “Tống ái khanh, đừng la hét nữa. Trẫm ghét ồn ào!”

Giọng nói này…

Trình Cảnh Di!

Tống Thừa Học kinh ngạc trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chặp Trình Lang.

Trình Lang giơ tay lên, tháo mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo tuấn tú độc nhất vô nhị.

“Tống ái khanh, đã lâu không gặp.”

Trình Cảnh Di gằn giọng, từng từ mang đậm sát ý.

“Chỉ tiếc thay, ngươi tạo phản thất bại rồi, còn trẫm vẫn sống lành lặn không tổn hại gì.”

Dạo trước Tống Thừa Học dùng kế muốn giết hắn, Trình Cảnh Di đã nhìn thấu âm mưu của lão từ lâu, sau đó tương kế tựu kế.

Bằng không, Tống Thừa Học sẽ không bao giờ dám chó cùng rứt giậu, cứ tiếp tục dây dưa. Hắn đã sớm chán ngấy lão, khi thấy Triệu Quy Nhạn luôn sợ hãi, hắn chỉ hận không thể nhổ tận gốc lão.

Thế nên lần này mới sử dụng kế giả chết ve sầu thoát xác.

Để ép Tống Thừa Học mau chóng tạo phản.

Hiện giờ bằng chứng rõ ràng, lão không thoát được.

“Trình lang…”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu đau đớn đầy kìm nén, Trình Cảnh Di biến sắc, hắn lập tức xoay người vào thẳng phòng sinh.

Triệu Quy Nhạn như trải qua một cơn giày vò tột độ, mất hết cảm giác, tinh thần không tỉnh táo. Nàng thoáng nghe thấy tiếng Trình Cảnh Di, chỉ tủi thân muốn khóc, vô thức gọi lên cái tên ngày nhớ đêm mong.

“Trình lang…”

Ta đau quá…

Trình Cảnh Di xông tới như gió, thấy sắc mặt cô nương nhỏ nhà mình tái nhợt, tóc ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên má, khiến hắn xót xa quá đỗi.

Hắn quỳ gối ở đầu giường, khàn giọng nói: “Nhạn Nhạn.”

Trình Cảnh Di hoảng hốt, giờ đây Triệu Quy Nhạn giống hệt búp bê sứ mong manh khôn cùng, hắn sợ chỉ cần chạm nhẹ vào, nàng sẽ vỡ tan ngay lập tức.

Triệu Quy Nhạn mơ màng, cứ nghĩ mình vẫn đang trong mộng, tiếng gọi trầm ấm thân thương khiến mắt nàng cay cay.

Nàng khóc nức nở, vừa yếu ớt vừa tội nghiệp: “Trình lang, ta đau quá…”

Trình Cảnh Di chỉ ước gì mình có thể lập tức chịu đau thay nàng, hắn luống cuống tay chân, cẩn thận vén sợi tóc dính trên mặt nàng.

Rồi hắn hạ tay xuống đến bên môi Triệu Quy Nhạn: “Nhạn Nhạn, đau thì cắn ta.”

Không thể sinh con thay nàng, vậy có thể san sẻ nỗi đau chung với nàng.

Triệu Quy Nhạn định lắc đầu, đột nhiên một cơn đau mãnh liệt ập tới. Nàng không chịu nổi, lập tức cắn chặt tay hắn.

“Oa oa oa…”

Mưa rào vừa tạnh, một tiếng khóc cao vút vang vọng, xuyên thủng từng tầng mây.

Bầu trời hửng sáng, trong lành quang đãng.

Triệu Quy Nhạn kiệt quệ, sắp sửa thiếp đi. Giữa cơn mơ màng, nàng dồn hết sức lực mở to mắt, siết chặt tay Trình Cảnh Di, mười ngón tay đan vào nhau, dẫu thế nào cũng không buông, cuối cùng nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

“Trình lang…”

Trình Cảnh Di yêu thương hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, bầu không khí ấm áp đầy ngọt ngào.

Yết hầu Trình Cảnh Di di chuyển, vào thời khắc này, nơi lồng ngực trái của hắn như đang dâng trào bao cảm xúc thổn thức, khiến hắn đắm chìm trong tình yêu.

Mùa thu năm Cảnh Hòa thứ mười sáu.

Hoàng hậu Triệu thị hạ sinh một bé trai, được phong làm Thái tử.

Cùng năm, Thái hậu Tống thị cấu kết với ngoại thích Kính Vương, làm loạn triều chính, bị giam lỏng suốt đời ở Thọ An Cung, không có chỉ thị thì không được ra ngoài.

Kính Vương mưu đồ tạo phản, lập tức xử trảm.

Vụ mưu phản lần nàydính dáng rất rộng, nhiều quan viên bị giáng chức. Trong thành Trường An, bầu không khí nặng nề kéo dài mãi không hết.

Mùa đông cùng năm, Cảnh Hòa đế xóa bỏ hậu cung, đưa các phi tần rời cung.

Xuân đi thu đến, Cảnh Hòa đế mở ra thời kỳ huy hoàng chưa từng có của Đại Ngụy, xã tắc vững bền, quốc thái dân an, hưởng phước trăm năm, trong sử sách xưng “Triều đại của Cảnh Hòa”.

Sau giờ trưa, Đế Hậu ngồi đánh cờ trên sập.

Quân trắng quân đen tấn công nhau, khó phân thắng bại.

Trình Cảnh Di gõ tay lênbàn cờ: “Sau mấy năm, không ngờ kỹ năng chơi cờ của nàng lại tiến bộ như vậy, đến ta cũng không địch nổi.”

Đôi mắt long lanh của Triệu Quy Nhạn cong cong, nàng cười rạng rỡ: “Nhờ Bệ hạ dạy giỏi đấy!”

Trình Cảnh Di nhìn cặp mắt sáng ngời của nàng, không khỏi bật cười.

Hắn nhìn ván cờ, nhếch khóe miệng, cầm một quân đặt vào giữa ô vuông.

Đánh bừa đánh bãi.

Tựa như cô gái nhỏ không biết chơi cờ năm ấy, với tính cách hồn nhiên, với lòng gan dạ liều lĩnh, đã xông vào thế giới của hắn, dùng cách chơi cờ vừa vụng về vừa vô lý để thắng hắn.

Thắng được trâm cài của hắn, cũng thắng cả trái tim hắn.

“Lần này đến lượt ta thắng rồi nhỉ?” Trình Cảnh Di cười hỏi.

Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên nhìn quân cờ lạc lõng giữa bàn cờ.

Hồi lâu sau, nàng cong mắt hạnh, trong ấy ngập tràn ánh sáng rực rỡ.

Hiển nhiên nàng cũng nhớ về nàng và hắn vào thuở đấy.

“Vâng, Bệ hạ thắng.”

“Vậy nàng định thưởng cho ta gì đây?”

Triệu Quy Nhạn nâng cằm lên, làn gió hiu hiu lướt qua hiên cửa sổ, thổi vào trong điện, màn lụa đung đưa khe khẽ, rung động cả lòng người.

Triệu Quy Nhạn chợt nhào vào lòng Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di dang tay ra, vững vàng đón được nàng.

“Ta thua thì lấy thân báo đáp nhé?”

Giữa từng làn gió, vang lên tiếng cười vui mừng hớn hở trầm ấm.

“Được.”

- KẾT THÚC PHẦN TRUYỆN CHÍNH -

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.