Khách hành hương lui tới chùa chiền không ngừng, nam nữ si tình dắt tay nhau đến chùa chiền trang nghiêm, mang theo đa tình của hồng trần.
Ánh mặt trời mềm mại, hương hoa đào bốn phía.
Từng tiếng tiêu phụ hoạ thêm, bên cạnh cây đào, hai người ôm nhau không nói gì, nùng tình mật ý.
Xa xa tiếng chuông trầm vang, Tố Hoà Thanh Dao ngửa đầu nhìn về phương hướng tiếng chuông chùa truyền tới, mặt lộ vẻ thành kính.
Một cái chớp mắt kia, trái tim Cơ Phi Yên đột nhiên như bị cái gì đó hung hăng va chạm, dùng hết toàn lực ôm chặt nàng, sợ một chút bất cẩn, cuối cùng sẽ mất nàng.
Cảm nhận được sự không muốn cùng khẩn trương của Cơ Phi Yên, Tố Hoà Thanh Dao nâng mặt của nàng lên, không khỏi quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Đột nhiên như vậy..."
"Thanh Dao, vĩnh viễn cũng đừng quên ta, vô luận như thế nào cũng không được ly khai ta." Cơ Phi Yên tựa đầu vào ngực Tố Hoà Thanh Dao, nghe tiếng tim đập vững vàng nơi đó, cảm thụ được hơi thở phàm nhân của nàng.
Sợ, Cơ Phi Yên thật sự sợ hãi, sợ chung quy có một ngày Tố Hoà Thanh Dao sẽ trở lại Thiên giới, quên đi ký ức ở nhân gian, tiếp tục làm một Thượng tiên vô tình, lạnh như băng.
"Chưa từng mất trí nhớ, như thế nào quên?" Tố Hoà Thanh Dao lộ ra ý cười khoan khoái, thản nhiên, lại sủng nịch.
Nàng đoán không ra nguyên nhân tại sao Cơ Phi Yên đột nhiên sợ hãi mất mác như vậy, chỉ là Cơ Phi Yên như vậy khiến người ta quá mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-vi-thuong-khuynh-phi-niem/171015/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.