Sau khi trở về từ bệnh viện, Phương Thức Thu trở nên im lặng hơn trước, không còn trò chuyện với bất kỳ ai nữa.
Hình ảnh cậu run rẩy khóc lóc ở bệnh viện hôm đó dường như chỉ là ảo giác mà bố và bác sĩ tưởng tượng ra, xuất hiện thoáng qua rồi tan biến không một dấu vết.
Mùa đông tĩnh lặng dần khép lại, những chú chim sẻ và chim bồ câu xinh đẹp từ phương xa bay về, trở lại với vòng tay của khu vườn.
Mùa đông phương Nam ấm áp hơn cả mùa hè trên núi tuyết, khung cảnh ngoài cửa sổ kính không còn là một màu trắng xóa đơn điệu của tuyết phủ. Trong mùa lạnh không quá dài, khu vườn luôn ngập tràn sắc xanh.
Mặc dù khu vườn tràn đầy sức sống, bầu trời trong xanh vang vọng tiếng chim hót trong trẻo, nhưng nó đã mất đi người chủ nhân duy nhất chiêm ngưỡng nó.
Phương Thức Thu không còn ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn khu vườn nữa, suốt ngày cậu ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trống rỗng, thờ ơ với sự xuất hiện của bố và bác sĩ.
Đôi khi cậu chìm vào tuyệt vọng một cách vô cớ, ngồi một mình trong góc hoặc nằm trên gối, lặng lẽ rơi nước mắt mà không phát ra tiếng động.
Hầu như không ai nhận ra sự suy sụp của Phương Thức Thu, cho đến khi cho cậu uống thuốc, nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe và vệt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt, họ mới hốt hoảng ôm chầm lấy cậu, chậm rãi vuốt ve tấm lưng gầy gò của cậu.
Khi hơi thở của đầu xuân len
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hon-dat-vang-mai-vu-quy/821754/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.