Editor: Nơ
Trong suốt thai kỳ, trừ những lúc tâm trạng thất thường do hormone gây ra, phần lớn thời gian cô đều rất hạnh phúc. Thế nhưng, không hiểu vì sao, sau khi sinh con, Mạnh Ly lại thỉnh thoảng rơi vào trạng thái lo âu khó diễn tả. Một nỗi bất an vô hình, không rõ nguồn cơn.
Rõ ràng lúc trước, điều cô ngày đêm mong mỏi chính là được mang thai. Giờ đây, mong ước thành sự thật, hai đứa trẻ chào đời, cả nhà ai nấy đều vui mừng, cô cũng rất hạnh phúc. Nhưng giữa niềm vui ấy lại len lỏi một cảm giác lo lắng mơ hồ.
Thậm chí, nhìn mọi người quay quanh chăm sóc hai đứa nhỏ, cô lại bất giác thấy như thể mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ.
Cô không thích từ ấy, cũng không thích chính mình lại có những suy nghĩ như vậy.
Cô chẳng có lý do gì để u sầu. Không ai ép buộc cô, tất cả đều là lựa chọn của chính cô.
Có lẽ, nguyên nhân gần nhất là bản năng làm mẹ trong cô vẫn chưa thực sự trỗi dậy.
Sinh con là một hành trình đầy nguy hiểm.
Dù sinh thường hay mổ, đều để lại tổn thương lớn cho cơ thể.
Mạnh Ly ở cữ tại trung tâm chăm sóc hậu sản, được Cận Thời Dược túc trực bên cạnh.
Mỗi ngày, cô chủ yếu là làm liệu trình phục hồi, ăn uống đủ chất, ngày ăn tới năm bữa. Cũng có các hoạt động khác như lớp yoga, nhưng do sinh mổ nên cô vẫn chưa tham gia được. Trong thời gian ở cữ, tuy có thể tắm rửa, nhưng do vết mổ nên chưa thể làm được.
Cận Thời Dược là một người chồng lý tưởng. Miễn là việc gì anh có thể thay cô làm, anh đều tình nguyện gánh vác, chưa bao giờ than vãn. Anh luôn ở cạnh, quan tâm từng chút đến cảm xúc của cô. Trung tâm chăm sóc hậu sản cũng rất chu đáo, cô không cần phải bận tâm điều gì ngoài việc nghỉ ngơi.
Thế nhưng, vẫn có những việc chẳng ai có thể thay cô làm, ví dụ như cho con ti sữa.
Hai nhóc con ti mẹ, nên mỗi ngày cô đều phải ăn đủ loại món dinh dưỡng, không chỉ để phục hồi sức khỏe mà còn để duy trì nguồn sữa.
Từ khi sinh con, giấc ngủ của cô bị xáo trộn nghiêm trọng. Đặc biệt là ban đêm, mấy lần bị gọi dậy để cho con ti sữa. Hai đứa cứ đến tối là tỉnh táo khác thường, ti không ngoan, hay quấy khóc. Lạ lùng hơn là, mỗi khi giao cho bảo mẫu bế, chúng lại khóc nức nở không ngừng, dỗ thế nào cũng không nín. Chỉ cần vào tay Mạnh Ly, chúng lại lập tức yên lặng.
Đã khuya rồi, mà hai đứa vẫn còn rất tỉnh táo, nằm trong lòng cô, đôi mắt tròn xoe như viên bi thủy tinh, liên tục ngó nghiêng tò mò quan sát mọi thứ.
Dỗ mãi không ngủ. Dỗ được một đứa thì đứa kia lại bắt đầu quấy, làm đứa đang ngủ cũng bị đánh thức.
Từ lúc sinh con đến nay, biết bao nhiêu cảm xúc dồn nén, cộng thêm sự biến động hormone, cuối cùng cũng bùng nổ.
Cận Thời Dược vừa bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Mạnh Ly đặt hai đứa trẻ lên giường, nhìn chúng chằm chằm: “Hai đứa muốn cái gì hả? Còn không chịu ngủ?”
Cô cố tình giả vờ nghiêm khắc, nhưng giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào, nghe vừa bất lực vừa tủi thân.
“Nếu vẫn không ngủ thì mẹ sẽ…”
Cô giơ tay lên, giả vờ vỗ mạnh xuống giường định dọa dẫm. Nhưng hai đứa nhỏ chỉ nhìn cô bằng đôi mắt trong veo ngây ngô, chân tay còn đạp loạn xạ, hoàn toàn không bị hù dọa chút nào.
Giây tiếp theo, cô đưa tay ôm mặt, bật khóc.
Cận Thời Dược vội vàng bước tới ôm lấy cô.
Anh gọi bảo mẫu đến, bảo bế hai đứa nhỏ đi.
Dù hai đứa nó lại khóc ầm lên, nhưng anh vẫn kiên quyết yêu cầu bảo mẫu bế đi dỗ.
Mạnh Ly vẫn không ngừng khóc, như thể bức tường phòng ngự cuối cùng sụp đổ.
Cận Thời Dược chỉ ôm cô thật chặt, không nói gì, vỗ nhẹ vào lưng để cô được thoải mái trút ra mọi nỗi lòng.
Đợi đến khi Mạnh Ly khóc mệt rồi, cuối cùng cô mới cất lời, vừa sụt sịt vừa lắp bắp không rõ:
“Em thấy mệt quá... Thật sự rất mệt... Cận Thời Dược, em không hối hận vì đã sinh con của chúng ta. Nhưng em... Em cũng không biết em làm sao nữa... Em cứ nghĩ lung tung... Thậm chí em còn cảm thấy... Bọn trẻ đã làm đảo lộn hết cuộc sống của em... Mọi thứ... Mọi thứ đều trở nên mất cân bằng... Em biết em nghĩ vậy là sai...”
Từ lúc sinh con tới giờ, cô luôn có cảm giác mơ hồ không chân thật. Tựa như đang sống trong một giấc mộng dài, vừa xa lạ vừa trống rỗng.
Kèm theo đó, là một nỗi mất mát mạnh mẽ xâm chiếm lấy cô.
“Em xin lỗi... Em ích kỷ quá... Em không phải một người mẹ tốt...”
Cô cảm thấy tội lỗi, tự trách và đau lòng.
Hàng ngày cô đều không ngừng hoài nghi: Phải chăng cô thật sự không thích hợp để làm mẹ? Cô thiếu kiên nhẫn, ích kỷ, đến cả con ruột của mình mà cũng chưa thể có được bản năng làm mẹ như mọi người vẫn nói. Làm mẹ – nghĩa là đánh mất bản thân, là gánh vác trách nhiệm, vậy nên cô mới cảm thấy lo lắng, hoảng loạn.
“Không phải lỗi của em, đừng xin lỗi.”
Cận Thời Dược ôm cô thật chặt, không đành lòng nhưng chẳng biết làm sao, “Là anh... Là lỗi của anh... Đáng lẽ anh mới là người phải xin lỗi...”
Cảm giác tội lỗi dâng lên, gần như nhấn chìm anh. Anh đau lòng, có lẽ còn hơn cả cô.
Anh không ngờ Mạnh Ly sẽ khủng hoảng đến vậy. Dù đã tra cứu rất nhiều tài liệu, đọc vô số trường hợp trầm cảm sau sinh, mỗi ngày đều cẩn thận quan sát và chăm sóc cảm xúc của cô. Nhưng vẫn không thể ngăn cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nếu biết trước sinh con sẽ khiến cô buồn đến vậy, thì anh thà rằng không sinh con còn hơn.
Ở trung tâm có dịch vụ tư vấn tâm lý sau sinh, mỗi ngày Mạnh Ly đều đi tham gia.
Sau khi hết tháng ở cữ, về đến nhà, việc đầu tiên Cận Thời Dược làm là đề nghị đi hẹn hò.
“Hẹn hò?”
Mạnh Ly có chút bất ngờ.
Hai đứa nhỏ đang ngủ, trong nhà lại không thiếu người chăm - Dì Trương và hai bảo mẫu chuyên nghiệp vừa mới thuê.
“Hình như chúng ta chưa từng chính thức hẹn hò bao giờ. Kiểu giống những cặp đôi bình thường: Ăn tối, dạo phố, xem phim...” Cận Thời Dược nắm lấy tay cô. “Em có muốn ăn gì đậm vị một chút không? Chẳng hạn như... Lẩu?”
Nghĩ đến lần cuối ăn lẩu là tuần trước ngày sinh. Từ khi sinh xong đến nay, thực đơn của cô toàn là các món bổ dưỡng thanh đạm, ăn đến phát ngán rồi.
Chỉ cần nghe đến chữ “lẩu”, Mạnh Ly đã bắt đầu nuốt nước miếng.
“Muốn! Em muốn!”
Cô gật đầu liên tục.
Nhưng ngay sau đó, cô khôi phục lý trí:
“Vậy còn con thì sao? Cứ hai tiếng là phải ti một lần...”
“Hút ra để sẵn.” Cận Thời Dược đáp.
“Chúng không chịu bú bình mà, anh quên rồi à, lần trước thử rồi đó...”
“Đó là chuyện của bảo mẫu.”
Cận Thời Dược kéo tay cô, nhấn mạnh:
“Thời gian này là của em, là của hai chúng ta. Đừng nghĩ đến con nữa.”
Kể từ lần cô bật khóc nói rằng bọn trẻ đã khiến cuộc sống của cô mất cân bằng. Anh luôn lo lắng liệu cô có bị trầm cảm sau sinh hay không.
Hôm nay vừa khéo ở cữ xong, anh liền tranh thủ đưa cô ra ngoài xả hơi, giúp cô dần trở lại với nhịp sống trước kia.
Mạnh Ly thấy lòng mình lay động, cuối cùng cũng bị anh thuyết phục.
Nghĩ kỹ lại, đúng là như anh nói, họ thật sự chưa từng có một buổi hẹn hò tử tế.
Lần này, hẹn hò cũng đơn giản.
Bắt đầu bằng một bộ phim.
Bộ phim vừa mới công chiếu không lâu, là một tác phẩm tình cảm của Mỹ. Kể về chuyện tình thanh mai trúc mã giữa nam và nữ chính, với phong cách nhẹ nhàng, trẻ trung.
Khi nữ chính lần đầu xuất hiện dưới dáng vẻ trưởng thành, vẻ đẹp khiến Mạnh Ly không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt cô dán vào màn ảnh, đầu lại nghiêng về phía Cận Thời Dược, khẽ nói: “Bạn nữ chính này đẹp quá, như búp bê vậy.”
Hơi thở của Cận Thời Dược phả sát bên tai cô, giọng trầm ấm, không chút do dự: “Không đẹp bằng em.”
Mạnh Ly vừa cạn lời vừa buồn cười, không nhịn được trợn mắt, sau đó theo bản năng lườm anh một cái. Nhưng liền bắt gặp ánh mắt Cận Thời Dược vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
“Nhìn em làm gì? Xem phim đi chứ.” Mạnh Ly nói.
“Phim sao đẹp bằng vợ anh được.”
Đèn đóm trong rạp chiếu phim tối mờ, đôi mắt anh sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng. Chỉ cần nhìn vào đó, Mạnh Ly không thể không rung động.
“Nói linh tinh là giỏi.” Mạnh Ly bắt đầu ngượng ngùng, dù trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài miệng vẫn nói ngược lại: “Người ta là ngôi sao, dáng đẹp khỏi phải nói. Còn em sinh xong lại béo lên.”
“Ngôi sao thì nhất định phải đẹp hơn em à?” Cận Thời Dược chẳng tiếc lời khen, “Dù em có sinh con rồi cũng vẫn đẹp, chỗ nào cũng đẹp, thế nào cũng đẹp.”
Mạnh Ly mím môi, cố nhịn cười:
“Được rồi, xem phim đi.”
Cận Thời Dược lại nghiêng người sấn tới gần cô, môi gần như dán vào tai cô, thủ thỉ: “Nhưng anh vừa nhớ ra, chúng ta cũng từng đóng phim mà?”
Mạnh Ly ngớ người một lúc, rồi bỗng bật cười.
“Đúng rồi nhỉ! Lần trước ở Los Angeles còn quay phim nữa cơ.”
Cô hào hứng vỗ đùi: “Không biết bao giờ chiếu nhỉ? Sao chưa thấy tin tức gì hết. Em vẫn còn giữ danh thiếp của đạo diễn đó đấy, để khi nào gọi hỏi thử? Ha ha!”
Tiếng cô hơi lớn, khiến người phía trước quay đầu lại khó chịu. Mạnh Ly lập tức ngại ngùng xin lỗi, rồi chui tọt vào lòng Cận Thời Dược như con mèo trốn tránh. Anh liền vòng tay siết nhẹ lấy cô.
Sau đó cúi đầu, hôn cô.
Rạp dù là hàng ghế cuối nhưng vẫn có không ít người ngồi xung quanh, bộ phim lại rất ăn khách.
Tim Mạnh Ly đập thình thịch, có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm vậy. Nhưng chính sự mạo hiểm đó lại khiến cảm xúc càng mãnh liệt.
Bị anh hôn đến mức gần như nghẹt thở, cô đẩy anh ra: “Đừng làm ảnh hưởng em xem phim.”
Cận Thời Dược vẫn không chịu buông. Không khí lãng mạn như thế này, anh sao có thể dễ dàng bỏ qua? Từ khi có con, hai người hiếm khi được thân mật như vậy.
“Xem xong thì mua vé xem lại lần nữa.”
Anh nói được làm được, xem xong suất đầu liền mua vé xem suất tiếp theo.
Xem xong phim, cả hai đi dạo một vòng. Cùng nhau mua đồ đôi, vào mấy cửa hàng nhỏ bán đồ gia dụng xinh xắn, sắm mấy món phụ kiện đáng yêu. Thậm chí khi đi ngang qua tiệm photobooth trong trung tâm thương mại, họ còn cùng nhau chụp vài loạt ảnh như những cặp đôi trẻ yêu nhau trốn học hẹn hò, mang theo hương thở thanh xuân tươi mát.
Cả một ngày trôi qua thật nhanh. Mạnh Ly đã lâu không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Cận Thời Dược nói, hôm nay thời gian chỉ thuộc về họ, cô có thể là chính mình, không cần lo nghĩ điều gì.
Đúng thật là cảm giác như trở về cái thời thế giới chỉ có hai người họ.
Nhưng… Dù nói như vậy, vẫn có vô số khoảnh khắc Mạnh Ly không thể không nghĩ đến các con.
Ví dụ, khi bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên cạnh vừa kết thúc một suất chiếu phim hoạt hình. Các bậc phụ huynh dắt con bước ra, bọn trẻ lon ton chạy nhảy, vui vẻ vô cùng, trong tay còn cầm đồ chơi liên quan đến phim.
Mạnh Ly bỗng nhiên nghĩ: Sau này con họ lớn lên, hai người dắt con đi xem phim, có phải bọn trẻ cũng vui như vậy không?
Khi đi dạo đến một cửa hàng, thấy đồ dùng cho trẻ sơ sinh, có đôi giày bé xíu đáng yêu khiến tim cô mềm nhũn.
Cô bắt đầu lo. Liệu các con đã uống sữa chưa? Có khóc không?
Cận Thời Dược đã đặt bàn trước ở quán lẩu. Nhưng đúng lúc này, Mạnh Ly đột nhiên nói: “Thôi để lần sau ăn. Mình về nhà đi anh.”
“Sao vậy em?”
Cận Thời Dược nhạy cảm, cẩn thận hỏi:
“Em không vui sao?”
“Không phải, hôm nay em rất vui, thực sự rất rất vui.”
Mạnh Ly móc ngón tay anh, giọng mềm xèo: “Nhưng em nhớ con rồi.”
Hai người vội vàng về nhà.
Bảo mẫu đã cho hai bé uống sữa xong, vừa mới ru ngủ được một lúc.
Mạnh Ly rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng bước lên lầu, đi vào phòng con.
Hai bé nằm ngủ ngoan ngoãn, nhỏ xíu cuộn tròn trong chiếc cũi rộng, như hai con tằm nhỏ.
Cô đứng trước giường nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng pha lẫn một chút bất lực.
Suốt thời gian qua, cô luôn giằng co trong mâu thuẫn – Khi con ngủ thì siêu đáng yêu, chỗ nào cũng thấy đáng yêu. Nhưng hễ quấy phá lại khiến cô mệt mỏi phát điên.
Giờ muốn chạm tay vào con cũng sợ làm con tỉnh giấc. Mạnh Ly vừa đưa tay ra nửa chừng thì rụt về.
Bất ngờ thay, như có tâm linh tương thông, hai bé vốn đang ngủ say lại cùng lúc mở mắt, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt cô, đôi chân thì không ngừng ngọ nguậy.
Mạnh Ly cầm đôi giày bé xíu mua lúc đi dạo ra, nhẹ nhàng mang vào chân con.
Bàn chân nhỏ xíu, một tay là đủ bao trọn.
Hai bé con phát ra âm thanh ê a, chân không ngừng vùng vẫy, hòng thoát khỏi lòng bàn tay cô.
Mạnh Ly chỉnh lại mũ cho hai đứa. Vừa định rút tay về thì cảm nhận được một lực nhỏ nhưng chắc chắn níu lấy ngón út của mình.
Là bàn tay bé con, đang nắm lấy tay mẹ.
Mềm mại, ấm áp, ấm đến tận tim.
Cô cúi đầu nhìn con, con liền nhoẻn miệng khanh khách, để lộ nướu hồng hồng.
Sau tháng ở cữ, hai cục bông đã lớn hơn một tẹo, ngũ quan rõ nét hơn. Đôi mắt đen láy trong veo như hồ nước mùa xuân.
Không hiểu vì sao.
Tim Mạnh Ly bỗng như bị thứ gì đó va mạnh, mật ngọt dâng trào trong lòng. Mắt cô bất giác ươn ướt.
Hai đứa nhỏ giống hệt nhau.
Giống như cô và Mạnh Tinh ngày trước, trên người không có vết bớt hay đặc điểm nhận dạng nào.
Nhưng Mạnh Ly vẫn nhận ra ai là ai.
Cô từng trách mình không có bản năng của một người mẹ, nhưng vào khoảnh khắc này... Cô bỗng hiểu ra.
Thì ra, đây chính là tình mẫu tử.
Làm mẹ, cô đánh mất đi phiên bản vô ưu vô lo của bản thân trước kia. Không còn là thiếu nữ, cũng chẳng dịu dàng như xưa. Trên người là những vết sẹo không bao giờ lành, ngày nào cũng tất bật lo lắng, bị bọn trẻ làm cho phát điên, đến giấc ngủ ngon cũng trở nên xa xỉ.
Cô từng tự hỏi: sinh con, ngoài việc duy trì nòi giống, còn có ý nghĩa gì?
Đến giờ vẫn chưa có câu trả lời.
Cô chỉ biết, cô yêu chúng – Có lẽ còn yêu hơn cả những gì bản thân tưởng tượng.
*
Cuối cùng không ăn lẩu bên ngoài, nhưng lại được ăn ở nhà.
Gói cốt lẩu mà Cận Thời Dược mang từ Thành Đô về đợt trước vẫn còn một gói, hôm nay vừa hay đem ra dùng.
Nước vừa sôi, hương thơm lan khắp nhà, Tưởng Chiêu Anh trùng hợp ghé qua.
“Ui cha, mẹ đúng là có lộc ăn. Lần nào đến cũng gặp chuyện tốt thế này. Vừa hay đang thèm lẩu.” Tưởng Chiêu Anh cười hớn hở, xoa tay đầy háo hức.
“Là nhờ con dâu mẹ đấy.” Cận Thời Dược nói.
Tưởng Chiêu Anh đồng ý, liên tục gật đầu: “Chuẩn luôn!”
Bà ấy ôm Mạnh Ly, cười vui vẻ:
“Có được cô con dâu thế này là phước đức của nhà họ Cận rồi.”
“Mẹ đừng trêu con mà.” Mạnh Ly ngại.
“Thế hai đứa nhỏ đâu rồi? Ngủ rồi hả?”
“Dạ.” Mạnh Ly gật đầu.
“Ngủ là tốt, ngủ thì con mới ăn được nhiều.” Bà ấy cười.
Cuối cùng cũng nhập tiệc.
Cận Thời Dược không ngừng gắp đồ ăn cho Mạnh Ly, gắp cả một bát đầy ụ để bên cạnh đợi nguội.
Đang mùa đông, nhà bật sưởi, ngồi ăn lẩu cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài.
Tưởng Chiêu Anh lấy khăn giấy lau mồ hôi trán, bỗng nhớ ra chuyện: “À đúng rồi, tháng sau Trình Tông Nam tổ chức hôn lễ ở Bắc Kinh, gửi thiệp cho mẹ rồi. Nhưng tháng sau mẹ bận không đi được. Hay là Thời Dược với Ly Ly đi thay nhé?”
“Trình Tông Nam là ai vậy mẹ?” Mạnh Ly thắc mắc.
“Là ông chủ Tập đoàn Cẩm Trình – doanh nghiệp lớn nhất nhì ở thủ đô, cũng là cổ đông trường mẹ đấy. Căn nhà chúng ta đang ở cũng do cậu ấy đầu tư xây dựng đó con.” Tưởng Chiêu Anh chợt nhớ ra, hứng thú nói tiếp: “Ly Ly, mẹ kể con nghe chuyện hấp dẫn này, vợ cậu ta học ở trường mẹ đấy. Chỉ vì cô vợ nhỏ mà cậu ta gia nhập hội đồng quản trị. Trường nhà mình thì cũng lâu đời, nên cơ sở vật chất xuống cấp. Nào ngờ, cô vợ chỉ mới than thở một câu leo thang bộ quá mệt, thế là cậu ta lập tức lắp thang máy cho cả trường!”
“Hả?” Mạnh Ly há hốc miệng, “Thật sao? Cưng vợ đến mức vậy ạ!”
Thì ra khu căn hộ đắt đỏ nhất thành phố này là do anh ta xây.
“Vợ cậu ta kém cậu ta tận 12 tuổi, không chiều sao được.” Tưởng Chiêu Anh tiếp lời.
“Trời ạ.” Mạnh Ly càng nghe càng choáng.
Khó mà tưởng tượng một doanh nhân thành đạt lại yêu một sinh viên bình thường. Dù tuổi tác hay thân phận đều có khoảng cách lớn.
“Vợ cậu ta giờ còn đang học năm ba.” Tưởng Chiêu Anh nói tiếp, “Sau khi Trình Tông Nam gia nhập hội đồng quản trị đã giúp trường ta rất nhiều. Hôn lễ lần này chỉ mời bạn bè, họ hàng thân thiết. Nếu nhà mình không ai tham dự thì không phải phép lắm.”
“Nhân tiện đi chơi thư giãn một chút. Ly Ly thời gian qua vất vả quá rồi. Ra ngoài xả hơi, đừng cứ ở nhà mãi như vậy.”
Lúc này, Cận Thời Dược hỏi Mạnh Ly:
“Em có muốn đi không?”
“Nhưng còn con...” Mạnh Ly do dự.
“Em chỉ cần trả lời muốn hay không muốn. Tạm gác chuyện con cái qua một bên.” Anh nói ngắn gọn.
Mạnh Ly mím môi, cuối cùng khẽ nói:
“Em muốn.”
Cận Thời Dược cười: “Vậy là được rồi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.