🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Nơ

 

Suốt mấy tháng qua, Cận Thời Dược tạm gác công việc để ở bên cạnh chăm sóc Mạnh Ly. Lần này đến Bắc Kinh cũng vậy, anh không tự mình lái máy bay mà cùng cô ngồi chuyến bay của hãng hàng không Nam Thành đến Bắc Kinh.

 

Vì phải đi xa, dù có hút nhiều sữa cũng không đủ cho hai con ti. Mà các con còn quá nhỏ, chưa thể uống sữa công thức. Nên vợ chồng họ quyết định đưa hai cục cưng và hai bảo mẫu theo cùng.

 

Khoang hạng nhất rộng rãi, suốt chuyến bay hai bé đều ngoan ngoãn, không hề quấy khóc. Sau khi đến nơi và làm thủ tục nhận phòng khách sạn, Mạnh Ly cho con ti sữa. Tiếp đó, cô trang điểm thật chỉn chu rồi chọn một bộ lễ phục đơn giản nhưng không kém phần tinh tế.

 

Hôn lễ được tổ chức tại một trong những câu lạc bộ thể thao tư nhân lớn nhất Bắc Kinh. Nằm ở khu trung tâm, vị trí vàng, chiếm diện tích hàng chục ngàn mét vuông – một nơi mà giới thượng lưu có nằm mơ cũng khó lấy được thẻ hội viên.

 

Vậy mà xe của họ lại được vào thẳng, không chút trở ngại.

 

Bên trong khuôn viên có sân golf, sân bóng đá, quảng trường lòng đất, cả bãi đỗ trực thăng và nhiều khu vực hoạt động khác. Tóm lại là rộng đến mức không tưởng.

 

Chủ nhân của câu lạc bộ thể thao này – cũng chính là chú rể hôm nay – Trình Tông Nam.

 

Anh là một nhân vật tầm cỡ ở Bắc Kinh, đặc biệt trong giới bất động sản, tên tuổi vang dội. Doanh nghiệp của anh đã mở rộng sang thị trường châu Âu và Mỹ, trụ sở chính hiện đặt tại Los Angeles.

 

Trên con đường dẫn vào lễ đường được phủ đầy những cánh hồng đỏ rực, trên cánh hoa còn đọng sương sớm.

 

Khi xe lướt qua, cánh hoa bay lượn trong không trung, hương thơm ngập tràn.

 

Con đường hoa ấy dẫn thẳng tới một nhà thi đấu bóng rổ rộng lớn.

 

Ngay trước cửa là tấm bảng gỗ thủ công khắc dòng chữ: “Waiting For My Spring, Trình & Ngu.”

 

Bên trong nhà thi đấu rực rỡ ánh đèn, tràn ngập hoa tươi, nhạc cụ, bàn điều chỉnh âm thanh, bàn ghế pha lê tinh xảo, ly rượu tinh tế, tủ rượu cao lớn dựa sát tường, bánh cưới nhiều tầng được chế tác công phu, cả khay đựng cũng bằng bạc nguyên chất.

 

Ánh đèn mờ ảo, nhạc nền du dương.

 

Dù khách mời không quá đông, nhưng đến từ khắp nơi trên thế giới.

 

Ai nấy đều nâng ly rượu, trò chuyện rôm rả, tiếng cười thân thiện.

 

Mỗi vị khách nữ còn được tặng một bó hoa cầm tay.

 

Chỉ là… chú rể và cô dâu vẫn chưa xuất hiện.

 

Cận Thời Dược kể rằng, trước khi Trình Tông Nam gia nhập hội đồng quản trị Đại học R, anh ta vốn là đối tác lâu năm của tập đoàn nhà họ Cận. Cận Thời Dược từng gặp Trình Tông Nam vài lần, người này không giống như bao doanh nhân khác. Có lẽ vì lớn lên ở Mỹ, anh ta không hề bảo thủ, ngược lại còn có chút bạo dạn, tùy hứng và tư duy rất cởi mở. Cận Thời Dược có phương thức liên lạc của anh ta nên tối qua đã nhắn tin hỏi thăm vài câu, tiện thể đùa rằng sao không tổ chức hôn lễ ở Los Angeles.

 

Trình Tông Nam trả lời rằng nhà thi đấu bóng rổ này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa anh ấy và vợ. Còn nói thêm, chính tại nơi này, anh ấy đã quyết định “trêu chọc” cô ấy.

 

Khi nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang, Cận Thời Dược lấy một ly champagne nhấp môi, còn Mạnh Ly thì cẩn thận cầm một miếng bánh nhỏ nhâm nhi.

 

Cô ngó quanh, không thấy cha xứ, cũng chẳng có ảnh cưới nào cả.

 

Đúng lúc đang thắc mắc, cô thấy hai người đàn ông da trắng mặc âu phục và một người phụ nữ tóc nâu mặc lễ phục màu hồng nhạt. Hẳn là phù rể và phù dâu.

 

Hai người đàn ông bước đến vị trí piano điện và trống jazz, còn cô gái thì cầm guitar bass.

 

Tiếng trống dội vang mở đầu, âm nhạc bùng nổ tràn ngập không gian nhà thi đấu bóng rổ.

 

Giai điệu “Love Story” vang lên.

 

“We were both young when I first saw you...”

 

(Khi em gặp anh lần đầu, đôi ta còn quá trẻ...)

 

“I closed my eyes and the flashback starts...”

 

(Em khép đôi mi lại, và bắt đầu hồi tưởng rằng...)

 

Tiếng hò reo vang lên trong tích tắc, tất cả cùng ngoảnh đầu nhìn ra cửa.

 

Vì cuối cùng, nhân vật chính đã xuất hiện.

 

Cô dâu Ngu Lạp mặc một chiếc váy cưới đuôi cá đơn giản, đầu đội khăn voan, tay cầm bó hoa. Chú rể Trình Tông Nam diện âu phục đen, tóc chải ngược. Chú rể rất cao, dù cô dâu đi giày cao gót vẫn chỉ vừa chạm vai anh.

 

Nhưng không nghi ngờ gì, họ là một đôi trai tài gái sắc. Họ không tiến vào lễ đường theo kiểu truyền thống là cô dâu sẽ khoác tay chú rể đi chầm chậm.

 

Mà là... Anh nắm tay cô, cùng chạy vào lễ đường theo nhịp điệu bài hát. Tà váy ngắn tung bay như đuôi cá của nàng tiên cá, không cần trang sức lộng lẫy, cô vẫn đẹp đến nao lòng.

 

Mọi người hò reo vỗ tay không ngớt, và vợ chồng Mạnh Ly cũng không ngoại lệ.

 

Trình Tông Nam dắt Ngu Lạp vào giữa đám đông, nhảy múa theo điệu nhạc.

 

Ánh sáng rực rỡ chuyển động.

 

“That you were Romeo, you were throwing pebbles...”

 

(Anh là Romeo, người đã gây sự chú ý với em...)

 

“And my daddy said stay away from Juliet...”

 

(Còn cha em thì nói, hãy tránh xa Juliet ra...)

 

Đến câu này, Ngu Lạp mỉm cười nghịch ngợm, đẩy nhẹ ngực Trình Tông Nam một cái. Anh phối hợp lùi lại vài bước, giả vờ tỏ vẻ buồn bã.

 

“He knelt to the ground and pulled out a ring...”

 

(Anh ấy thành kính quỳ xuống trước mặt tôi, lấy ra một chiếc nhẫn...)

 

Đúng lúc ấy, Trình Tông Nam sải bước tới trước mặt cô dâu của mình, quỳ một gối xuống, lấy hộp nhẫn từ túi âu phục rồi mở ra.

 

Tiếng la phấn khích xung quanh. Mọi người vỗ tay hú hét điên cuồng.

 

Ngu Lạp bất ngờ che miệng, rõ ràng không đoán trước được. Nhưng rất nhanh chóng cô đã mỉm cười, đưa tay ra để anh đeo nhẫn vào.

 

“And said: Marry me, Juliet...”

 

(Và nói: Hãy cưới anh nhé, Juliet...)

 

Trình Tông Nam trầm giọng gọi to:
“Làm vợ anh nhé, Tiểu Ngư!”

 

“It’s a love story, baby just say yes...”

 

(Đây chính là chuyện tình yêu, chỉ cần em nói "Đồng ý"...)

 

Ngu Lạp lao vào lòng Trình Tông Nam, nhón chân ôm lấy gương mặt anh, hôn anh say đắm và cũng hét lớn:

 

“Yes!”

 

Tiếng reo hò lại bùng nổ, mọi người vây quanh họ.

 

Không khí chan chứa yêu thương và lãng mạn.

 

Máu trong người Mạnh Ly như cũng sôi sục theo.

 

Không ai biết, điều bất ngờ hơn nữa đang chờ họ ở giây kế tiếp.

 

Ngu Lạp bất ngờ kéo áo vest của Trình Tông Nam xuống, vứt sang bên cạnh. Trình Tông Nam cũng lập tức xắn tay áo sơ mi lên tới khuỷu tay, để lộ hình xăm hai con rắn – một đen, một đỏ – quấn lấy nhau trong bụi gai. Anh bước lên, nhấc cây guitar bass đeo lên vai, còn Ngu Lạp thì đứng trước micro.

 

Bản nhạc “Love Story” đột ngột dừng lại.

 

Chuyển ngay sang giai điệu sôi động của bản rock “Bones.”

 

Hai phong cách âm nhạc tưởng chừng trái ngược, lại chuyển tiếp vô cùng tự nhiên, không chút gượng gạo.

 

Không khí lãng mạn ở giây trước, đã chuyển sang cuồng nhiệt, hừng hực chỉ sau một khoảnh khắc.

 

Trình Tông Nam chơi bass, gân tay nổi rõ, hình xăm lấp loáng dưới ánh đèn. Ngu Lạp đứng trước micro, cơ thể uốn lượn như con rắn ma mị được xăm trên tay anh.

 

Cô hát:

 

“My patience is waning, is this entertaining?”

 

(Em chẳng còn kiên nhẫn nữa đâu, thú vị lắm sao?)

 

Rồi đưa tay làm động tác như bắn súng về phía anh.

 

Anh nhướng mày, đưa tay lên ngực giả vờ trúng đạn.

 

Tiếp lời:

 

“Our patience is waning, is this entertaining?”

 

(Hai ta đang dần mất kiên nhẫn, thú vị chứ hả?)

 

“I-I-I got this feeling, yeah, you know
Where I’m losing all control...”

 

(Cảm giác rạo rực này, em biết đấy. Nơi mà anh dần mất kiểm soát...)

 

Và đúng vậy, cả sân khấu như muốn nổ tung.

 

Không khí hôn lễ đã lên đến đỉnh điểm.

 

Đây không còn là một đám cưới thông thường nữa, mà giống như một buổi hòa nhạc sôi động, một bữa tiệc thính giác nóng hơn bao giờ hết.

 

Cả hội trường chìm trong không khí hưng phấn cao trào.

 

Suốt buổi, Cận Thời Dược luôn ôm chặt Mạnh Ly trong lòng, bảo vệ cô cẩn thận. Nhưng dù vậy, vẫn có người vì quá khích mà vô tình va phải vai cô.

 

Cận Thời Dược lập tức siết vòng tay, cúi đầu ghé vào tai cô khẽ hỏi: “Em không sao chứ?”

 

Lúc đầu anh còn lo cô không quen với kiểu náo nhiệt như vậy, định dẫn cô ra phía sau. Ai ngờ, Mạnh Ly đột nhiên kéo tay anh chen lên trước, cả người tràn đầy phấn khích, mắt sáng như đèn pha.

 

“Đẹp quá! Đẹp quá trời luôn! Ngầu chết đi được!”

 

Cô bị không khí cuốn theo, vừa nhảy vừa hét bên tai anh.

 

Câu nói đó vừa thốt ra khỏi miệng, phản ứng đầu tiên của Cận Thời Dược là quay đầu nhìn về phía Trình Tông Nam.

 

Anh phải thừa nhận rằng, Trình Tông Nam thật sự rất điển trai.

 

Nhưng anh vẫn hỏi một câu chua lòm: “Ngầu chỗ nào?”

 

“Hình xăm ngầu, hát ngầu, cái gì cũng ngầu!”

 

Cô hoàn toàn không nhận ra vẻ không vui của Cận Thời Dược, ánh mắt vẫn dán về phía trước, không buồn nhìn anh lấy một cái.

 

Mọi người chơi rất vui, chỉ có Cận Thời Dược là vẫn đứng yên, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng.

 

Trình Tông Nam từng thành lập một ban nhạc rock ở Los Angeles, là tay bass kiêm giọng ca chính. Hôm nay phù rể đều là thành viên cũ của ban nhạc.

 

Về khoản hát hò, Cận Thời Dược đương nhiên không so được với dân chuyên nghiệp như Trình Tông Nam. Nhưng nhắc tới hình xăm...

 

Anh ngước cổ lên, cố tình chắn trước tầm mắt cô: “Anh cũng có hình xăm.”

 

Mạnh Ly bật cười, cố ý châm chọc: “Cái đó cũng tính là hình xăm hả?”

 

Mạnh Ly chỉ vào nốt ruồi bé như hạt mè ở cổ anh.

 

Cận Thời Dược hậm hực: “Em thích hình xăm lắm à? Trở về anh sẽ đi xăm, xăm kín người!”

 

Anh lại bổ sung tiếp một câu: “Anh không đùa đâu.”

 

Anh thật sự không thích việc cô chăm chú nhìn người đàn ông khác. Anh rất muốn che mắt cô lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Bởi vì cô đang vui. Anh không muốn làm gián đoạn tâm trạng tốt của cô.

 

Tất nhiên Mạnh Ly biết Cận Thời Dược không nói đùa. Anh là người có tính chiếm hữu rất mạnh, làm sao chịu nổi việc cô khen người đàn ông khác ngay trước mặt mình.

 

“Thôi mà, em không có ý đó.” Cô cười khúc khích, giải thích, “Em đang khen cô dâu, không phải chú rể.”

 

Mặc dù, Trình Tông Nam thật sự nổi bật, giữa anh ấy và Cận Thời Dược đều toát lên khí chất phóng khoáng, nhưng cách thể hiện lại khác nhau. Cận Thời Dược là kiểu bề ngoài lãng tử phong tình, còn Trình Tông Nam lại mang vẻ nổi loạn từ bên trong, là điển hình của một quý ông hư hỏng. Đặc biệt là khi anh ấy vừa chơi bass vừa hát, sức hút đó gần như không cô gái nào có thể cưỡng lại.

 

Nhưng Mạnh Ly lại không để ý đến Trình Tông Nam, người khiến cô thật sự mê mẩn là Ngu Lạp.

 

Mạnh Ly vừa mới khen Ngu Lạp với Cận Thời Dược thì lúc ra khỏi phòng vệ sinh liền chạm mặt cô dâu hôm nay.

 

Cô đang đứng rửa tay thì gặp phải Ngu Lạp đi vào, cô ấy đứng trước gương chỉnh lại khuyên tai sắp rơi.

 

Vốn dĩ Mạnh Ly là người không giỏi giao tiếp, thường thì gặp tình huống thế này sẽ chỉ lặng lẽ rửa tay rồi rời đi. Nhưng hôm nay là hôn lễ của người ta, cô là khách mời, ít nhiều cũng nên lịch sự chào hỏi.

 

Hơn nữa, khí chất của Ngu Lạp thật sự khiến người ta không thể rời mắt. Cô chủ động bước tới, vừa định mỉm cười chào hỏi thì Ngu Lạp đã chủ động trước, tươi cười vẫy tay với cô: “Hello chị.”

 

Mạnh Ly ngẩn người, khẽ đáp lại: “Chào em.”

 

Sau đó cô nhẹ giọng nói thêm: “Chúc em tân hôn vui vẻ.”

 

“Em cảm ơn ạ.”

 

Ngu Lạp xoay hẳn người đối diện với Mạnh Ly, không hề che dấu sự tán thưởng: “Chị đẹp quá. Em vừa bước vào lễ đường đã chú ý đến chị rồi. Chồng chị cũng đẹp trai nữa, hai người nhìn rất xứng đôi.”

 

Lời khen bất ngờ khiến Mạnh Ly nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Cô ngại ngùng mím môi, đáp lại một cách chân thành: “Em cũng rất xinh. Lại hát hay nữa. Chồng em cũng rất thu hút.”

 

“Chồng em chỉ tạm được thôi à.” Ngu Lạp nhún vai.

 

“Biết hát, biết chơi bass, thật sự rất ngầu.” Mạnh Ly nói thật lòng, “Chồng chị không biết mấy thứ đó đâu.”

 

“Nhưng em nghe chồng em nói, chồng chị là cơ trưởng, biết lái máy bay. Còn chồng em thì không.” Ngu Lạp cười đáp.

 

Hai người cứ “chồng cô chồng tôi” qua lại như thế, giống như đang đọc điều lệnh.

 

Ánh mắt giao nhau, bỗng nhiên cả hai đều bật cười. Không khí gượng gạo lúc ban đầu tan biến.

 

“Mẹ chồng chị nói em đang học năm ba ở Đại học R phải không?” Mạnh Ly chủ động bắt chuyện, “Ra trường em sẽ định cư ở Los Angeles à?”

 

Dù sao trụ sở chính của Trình Tông Nam cũng ở đó.

 

“Em đang ôn TOEFL, dự định học sau đại học tại Đại học California.” Ngu Lạp gật đầu.

 

“Học ở Đại học California ư…” Mạnh Ly cụp mắt, không biết nghĩ đến điều gì, khẽ nói: “Tốt quá rồi. Trước đây chị cũng từng muốn đi du học.”

 

Chỉ là từng muốn thôi. Với hoàn cảnh lúc đó của cô, du học giống như một giấc mơ xa vời. Chuyến đi đến Los Angeles năm đó, đã là sự liều lĩnh lớn nhất đời cô.

 

Chỉ cần nghe đến “Los Angeles”, lòng cô lại dấy lên những cảm xúc khó tả.

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn Ngu Lạp, ánh mắt dừng lại ở hình xăm trên xương quai xanh của cô ấy.

 

Cô không nhịn được nói: “Em thật sự ngầu đó. Tuổi trẻ thật tốt.”

 

Ngu Lạp và cô là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

 

Ngu Lạp tuổi còn trẻ.

 

Tinh thần năng động, tràn đầy sức sống, rực rỡ, tự tin và mãnh liệt.

 

Em ấy thực sự rất cuốn hút.

 

Giống như hình xăm nơi xương quai xanh của em ấy vậy - một con cá mọc cánh, tự do bơi lội, tung bay giữa trời.

 

Mạnh Ly thầm ngưỡng mộ tính cách của Ngu Lạp. So với con bé, bản thân cô dường như trở nên đặc biệt tẻ nhạt, tự ti và rụt rè.

 

“Muốn thì cứ làm. Hãy đến đất nước, thành phố, ngôi trường mà chị thích.”
Ngu Lạp nắm tay cô, nghiêm túc nói, “Chị cũng còn trẻ mà.”

 

“Chị đã là mẹ hai con rồi.” Mạnh Ly hơi ngượng ngùng, theo phản xạ đưa tay chạm vào phần bụng dưới, giống như đang v**t v* vết sẹo mổ, cười trừ, “Sắp ba mươi tuổi rồi, bây giờ mà đi du học chắc bị người ta cười cho.”

 

“Có con không đồng nghĩa với việc đã già.” Ngu Lạp nghiêm túc, “Gần ba mươi thì sao? Em từng xem tin tức, có người hơn bốn mươi tuổi vẫn thi đại học kia kìa. Chỉ cần mình muốn, thì chưa bao giờ là quá muộn.”

 

“Em đến Los Angeles không chỉ vì chồng em ở đó. Quan trọng hơn là em muốn đi nhiều nơi hơn, muốn biết thế giới ngoài kia rộng lớn như thế nào. Đời người ngắn ngủi, chỉ mấy chục năm thôi chị ạ. Mình phải sống sao cho xứng đáng. Đừng tự ti, đừng để lại tiếc nuối.”

 

*

 

Trên đường về khách sạn, Mạnh Ly hạ kính xe để gió đêm thổi vào.

 

Cận Thời Dược lái xe bằng một tay, tay kia nắm tay cô. Tay cô thực sự quá lạnh. Anh kéo cửa kính lên, dịu dàng nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”

 

“Không lạnh đâu.” Mạnh Ly tựa lưng vào ghế.

 

“Tay lạnh thế này mà còn nói không lạnh?” Anh chau mày.

 

“Nhưng trong lòng em không lạnh.” Mạnh Ly bướng bỉnh.

 

“Anh lạnh thay em.” Cận Thời Dược đáp, giọng ngang ngược.

 

“Người ta thường nói rằng có một loại lạnh gọi là ‘mẹ cảm thấy con lạnh’. Còn anh thì là ‘chồng cảm thấy vợ lạnh’.” Mạnh Ly trêu anh.

 

“Ừ, có thể hiểu như vậy.” Anh không tranh luận, bật chế độ sưởi trong xe lên cao hơn. Bây giờ, sức khỏe của cô là điều anh để tâm nhất.

 

Mạnh Ly mỉm cười, không nói nữa. Cô nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

 

Bầu không khí trở về tĩnh lặng.

 

Không biết qua bao lâu, Cận Thời Dược nghiêng đầu nhìn cô, cứ tưởng cô đã ngủ. Cô lim dim mắt, không biết đang nghĩ gì.

 

“Hôm nay... Em vui chứ?” Anh hỏi.

 

“Vui lắm. Lần đầu tiên em tham dự một hôn lễ như vậy.”

 

Một lễ cưới không theo quy củ truyền thống Trung Quốc, thực sự khiến người ta ấn tượng. Rất thoải mái, rất thú vị.

 

Cận Thời Dược nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

 

“Nếu em thích, chúng ta cũng tổ chức một lễ cưới như vậy đi?”

 

Anh từng nhiều lần nhắc tới chuyện làm đám cưới, nhưng Mạnh Ly luôn từ chối vì thấy phiền phức. Hôm nay thấy cô vui như vậy, anh nghĩ có lẽ cô sẽ thay đổi suy nghĩ.

 

Cận Thời Dược cảm thấy, một lễ cưới,  một chiếc váy cưới là điều rất quan trọng đối với một người con gái.

 

Anh muốn cho cô một lễ cưới như thế. Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần.

 

Không ngờ Mạnh Ly vẫn lắc đầu, cười khổ: “Thôi anh. Em tham dự thì được, chứ làm nhân vật chính chắc em ngại chết mất.”

 

Cận Thời Dược đã đề cập không biết bao nhiêu lần, nhưng cô đều từ chối.

 

Có lẽ với nhiều người phụ nữ, một hôn lễ long trọng là giấc mơ, nhưng với cô thì không. Cô không thích nơi đông người, không thích lễ nghi phức tạp.

 

Thay vì tổ chức đám cưới, cô thà cùng anh tận hưởng những phút giây ngọt ngào hơn, hoặc cùng nhau lái xe đi du lịch vào dịp kỷ niệm ngày cưới.

 

Lúc ấy, radio trong xe vang lên một bản nhạc.

 

“Like a small boat, on the ocean

 

(Chỉ như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương bao la)

 

Sending big waves, into motion

 

(Nhưng cũng có thể dấy lên những con sóng lớn)

 

 

I might only have one match

 

(Chỉ với một que diêm nhỏ nhoi)

 

But I can make an explosion

 

(Nhưng tôi vẫn có thể bùng cháy rực rỡ)

 

This is my fight song

 

(Đây là bài hát về sự chiến đấu của tôi)

 

Take back my life song

 

(Để giành lại khúc ca cuộc đời tôi)

 

Prove I'm alright song

 

(Bản hát chứng tỏ tôi vẫn ổn)

 

My power’s turned on

 

(Sức mạnh trong tôi đã kích hoạt)

 

 

Bài hát ấy, đúng như từng câu từng chữ trong lời, tràn ngập sức nặng.

 

Mỗi một nốt nhạc như gõ vào trái tim Mạnh Ly, làm vực dậy những khao khát sâu kín trong lòng cô, phóng đại đến vô hạn.

 

Không hiểu sao, cô lại bất giác nhớ tới lời Ngu Lạp đã nói.

 

Và rồi ngay giây tiếp theo, như có một sức mạnh vô hình thôi thúc, cô đột nhiên lên tiếng hỏi Cận Thời Dược:

 

“Nếu em nói… Em muốn học cao học, muốn ra nước ngoài du học, anh có thấy... Quá hoang đường không?”

 

—----------
Nơ: Trình Tông Nam và Ngu Lạc trong truyện Ước Nguyện do BYY dịch. Nhưng mà hiện tại chị BYY tạm dừng rồi ha sao á. Tui đọc bản convert thấy cũng quắn quéo. Nữ 9 bạo 1 thì nam 9 bạo 10, ai tâm lý yếu nghe ảnh nói chuyện là sẽ mocs :))))

 

Bài hát sử dụng trong chương:
Fight song-Rachel platten
Bones-Imagine dragons
Love story-Taylor swift

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.