Ngày mùng sáu tháng bảy, Nghiêm Tiêu Hàn đi suốt ngày đêm, mang một thân phong sương, hung hãn xông thẳng vào trụ sở Tây Nam quân.
Hắn bị người kề đao lên cổ dẫn vào. Đoàn Quy Hồng đang sứt đầu mẻ trán, nghe tin tên chó săn triều đình này đêm hôm xông vào đại doanh, đang giận không chỗ phát tiết, liền tức tối nói: “Ngươi còn có mặt mũi mà đến à!”
“Kính Uyên đang ở chỗ ông đúng không?” Nghiêm Tiêu Hàn không màng tới thanh đao kề trên cổ mình, vội vã đi về phía Đoàn Quy Hồng: “Y ở đâu?”
Thân binh sợ hắn đả thương Đoàn Quy Hồng, vội cầm đao quát lên: “Đứng lại!”
“Ta hỏi ông y đang ở đâu?!”
Nghiêm Tiêu Hàn giận dữ gầm lên, lưỡi đao sắc cứa qua cổ, máu tươi chảy xuống, tức khắc nhuộm đỏ một mảng cổ áo. Nghiêm Tiêu Hàn đỏ mắt nhìn Đoàn Quy Hồng, thoăn thoắt cởi bỏ toàn bộ bội đao, chủy thủ trên người ném xuống đất. Lòng hắn như lửa đốt, lời nói ra gần như khẩn cầu: “Muốn giết muốn lăng trì thế nào cũng được, vương gia, để ta đi nhìn y một chút.”
Đoàn Quy Hồng sững sờ, thầm lấy làm lạ vì sao Nghiêm Tiêu Hàn lại lo lắng như vậy? Chẳng phải hai người bọn họ không hòa hợp sao, lẽ nào ban hôn mà lại có tình cảm thật?
Ông ta cau mày hỏi: “Ai phái ngươi tới? Hoàng đế?”
“Tiết Thăng bày kế cho hoàng thượng, muốn âm thầm diệt trừ Kính Uyên, ta không ở kinh thành, là do nhận được tin mật từ trong cung nên từ Kim Lăng chạy tới.”
Dáng vẻ mệt mỏi phong sương không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-kim-dai/927611/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.