” Dũng giả không nghe lời muốn chịu phạt sao …. khà khà …”
Yêu thụ dùng xúc tua cuốn lấy tiền bưng của Nặc Mã, mũi nhọn đâm vào lỗ nhỏ càng lúc càng vào sâu.
” Ân … đừng …” Nặc Mã đau đớn, đột nhiện dùng sức cắn xúc tua ở trong miệng.
Yêu thụ không thèm quan tâm nói, ” Ta là thực vật nên không biết đau, cắn đi, dùng hết sức mà cắn.”
” …. Ngươi đi ra ngoài, đau quá! Sao ngươi có thể tiến vào bên trong đó? Đau đớn đã chết….”
Ghê tởm, xem ta cắn đứt ngươi, ta cắn cắn cắn~.
Nặc Mã giãy dụa cố gắng thoát khỏi cái xúc tua đang đâm vào phía trước, chỉ tiếc không thể động đậy, không những thế lại còn khiến cho dị vật ở hậu đình càng xuyên vào chỗ sâu hơn.
” Còn muốn trốn? Thật vô dụng.” Yêu thụ vung roi quất mạnh vào dũng giả, ” Tiện nhân, rên rỉ to lên.”
” A … a … đừng … oa~ ….. “
Ô … phía sau đã cắm đầy rồi, ngay cả phía trước cũng … Oa~~~~. Nhất định hắn là dũng giả bất hạnh nhất từ trước tới nay.
” Ô … đừng …. ” Vẻ mặt ngấn lệ, người ta …. người ta muốn về nhà …Oa~~. Chẳng lẽ đây là vận mệnh của một người dũng giả sao?
” Yêu thụ a~, thật sự là …. không phải khoe nhưng chà đạp dũng giả mới là sứ mạng của ma vật trong Yêu thú sâm lâm này.” Yêu thú anh nói.
Chỉ có lũ ma vật mới có thể chứng kiến ý cười ghê tởm của nó, đương nhiên, yêu thụ tươi cười còn ghê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-kim-dung-gia-truyen-ky/264860/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.