Nghe âm thanh ca diễn của thái giám, Tả Phỉ Nhạn đã cảm thấy giống như là bài hát ru con, không ngừng mà thúc giục nàng nhanh lên một chút tiến vào giấc ngủ. Nguyên nhân bởi vì buổi sáng dậy sớm, mí mắt trên dưới đã không ngừng đánh nhau, ở trên người Mẫu hậu tìm chỗ thoải mái, tiến vào mộng đẹp.
"Nhạn nhi? Nhạn nhi? ..." Thái hậu thanh âm êm ái vang lên bên tai.
"Tỷ tỷ, xem ra Nhạn nhi còn chưa ngủ đủ, vậy để cho nàng ngủ đi!" Thanh âm dung túng của Thái phi cũng vang lên.
"Haizz... Đứa nhỏ này không biết là chuyện gì mới làm cho nàng chú ý đây" có nhịp vuốt, nhìn bóng dáng màu hồng nhạt co rúc ở trong ngực, khóe miệng lộ ra cười nhẹ.
"Tỷ tỷ đừng lo lắng, ta thấy Nhạn Nhi nhìn như lười biếng, thật ra tinh ranh hơn người khác nhiều, chẳng qua là có nhiều chuyện nàng không muốn đối mặt thôi." Thái phi đã sớm đoán được.
"Đúng vậy!" Bà lại không biết tâm tư của Nhạn nhi sao, hoàng cung chính là một cái chảo nhuộm lớn, bất kể ngươi là người thuần khiết cỡ nào cũng sẽ bị nhuộm cho đủ mọi màu sắc.
"Tỷ tỷ nghe này."
"Ừm, khúc điệu thỉnh thoảng dồn dập, thỉnh thoảng chậm chạp, thỉnh thoảng phác thảo tiếng lòng người, tiếng đàn này là do ai gảy?" Mới vừa vẫn nói chuyện, đến quên mất còn đang tiến hành chọn tú nữ.
"Là Tây Lương công chúa Thải Y, muội muội còn nghe nói, công chúa Thải Y này là một người yêu thích cầm cổ, hơn nữa còn nổi tiếng thiên hạ bởi 《 nghê thường Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-muoi-cua-tram-khong-cho-phep-dung/249189/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.