Lúc này, việc không nên làm nhất chính là đối đầu với Hoa Ngu. Chu đại nhân bị tức giận làm mờ mắt rồi, tuy hắn và Hoa Ngu có thù oán, nhưng mạng nhỏ của Chu Viêm càng quan trọng hơn.
" Hoàng thượng! Thần thật sự khổ a! Hoa công công đúng là đại tổng quản trong cung, nhưng thần cũng là trọng thần triều đình, vậy mà Hoa công công không chỉ vũ nhục thần, mà còn phái mấy chục thị vệ dùng kiếm uy hiếp thần! "
Nói đến đây, Chu đại nhân uất tới đấm ngực dậm chân, trông lắp bắp sắp khóc, bộ dạng như phải chịu thiên địa ủy khuất.
Hoa Ngu hơi buồn cười, nhưng vẫn ung dung nhìn hắn. Nàng thật sự bội phục quan viên thượng triều. Xem xem, khóc lóc sướt mướt thế kia, nữ nhân theo còn không kịp. Trước đó vị này đây chẳng phải cũng ở trên triều khóc rống, nói Chu Viêm oan uổng sao?
" Hồi tiên hoàng vẫn còn cũng chưa bao giờ phát sinh ra chuyện như vậy, Hoàng thượng! Hoạn quan này không thể đảm đương nổi chức vụ, người thì tàn khuyết, tâm thái thì vặn vẹo, sao có thể phục lòng người! "
Chu đại nhân vừa nói xong, cảm giác rõ mọi người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Hắn nhăn mày, chưa hiểu rõ.
" Chu đại nhân, ngươi nói năng bậy bạ gì đó?! " Tĩnh Vinh biến sắc, ôn nhu trên mặt cũng lạnh đi vài phần, nói:
" Lời này ngươi muốn nói là có thể nói sao? "
Chu đại nhân bị Tĩnh Vinh nhắc nhở, đột nhiên ý thức được bản thân vừa nói cái gì.
Người tàn khuyết? Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353433/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.