" Vương gia thân là quý nhân mà lại hay quên a! " Hoa Ngu thấy vẻ mặt của hắn, cười đến quỷ dị.
" Hoa Ngu, ngươi đừng cho rằng ai cũng sợ ngươi! Ngươi bất quá chỉ là hoạn quan mà thôi, hiện tại đắc thế, liền không đem Vương gia để vào trong mắt!? "
Mấy viên quan đi theo Chu Duệ đều cực kỳ chán ghét Hoa Ngu. Nàng vừa mở miệng thì lập tức nhào vào châm chọc.
" Đúng vậy, ngươi cho rằng ai cũng là tên Chu Hành kia, để ngươi tùy ý giày vò sao!? " Bên cạnh có người phụ họa, nói.
" Ngươi nói cái gì!? " Lương Nguy Chi tức khắc phát hỏa.
" Phải không? " Hoa Ngu trên mặt lạnh tanh, chỉ liếc họ một cái rồi thu lại biểu tình, thanh âm lạnh lùng:
" Ai cũng tùy ý để nô gia giày vò hay không, nô gia cũng không rõ lắm. "
Đám người nghe nàng nói xong còn tưởng nàng sợ bọn họ, trong mắt hiện lên trào phúng, nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường.
Nhưng ai ngờ, Hoa Ngu lại nhếch miệng, tiến lên phía trước. Vẻ mặt nhàn nhạt, tuy nhiên đôi mắt phượng tựa như hồ ly lại hiện lên u quang khiến người ta giật mình.
" Nhưng nếu là vài người trong các vị, nô gia thậm còn không cần bẩm báo lên hoàng thượng cũng có thể giúp các vị nếm thử kết cục của Chu Hành. "
Nàng nói tới đây, cười mỉm.
" Thế nào, các vị muốn thử một lần không? "
Xung quanh lập tức im lặng.
Dù là đám quan viên đi theo Chu Duệ hay là người ngoài cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353509/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.