Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu xuống liếc nhìn, trong đôi mắt cô chứa đựng chút cay đắng không dễ nhận ra. Từ thời hiện đại đến đây chính là vận mệnh của cô, sau khi gặp được Thích Mặc Thanh cô cũng không nghĩ đến việc trở về thời hiện đại. Nếu một ngày nào đó thực sự có thể trở lại hiện đại, cô cũng không biết liệu mình sẽ rời đi hay không.
Có lẽ cô đã quen với mọi thứ ở đây, quen với những ngày tháng có Thích Mặc Thanh, sớm đã coi Thích Mặc Thanh trở thành người thân yêu của mình.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ im lặng nhìn xuống đất không nói gì, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Thích Mặc Thanh đột nhiên có cảm giác lo được lo mất, vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
"Trả lời ta đi." Thích Mặc Thanh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt hơi khẩn thiết.
Lúc này Tiết Tịnh Kỳ mới phản ứng lại, đối mặt với đôi mắt hẹp dài của Thích Mặc Thanh, cô nở nụ cười trấn an hắn: "Vương gia, bất kể ta đến từ đâu, tương lai sẽ ở đâu, ta cũng đều sẽ không rời bỏ huynh, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Sau khi nghe Tiết Tịnh Kỳ nói vậy, trái tim của Thích Mặc Thanh cuối cùng cũng trở lại trong lồng ngực, từ lâu hắn đã phát hiện ra sự thật rằng hắn đã không thể rời khỏi Tiết Tịnh Kỳ được nữa.
Bất kể hắn đoán đúng hay không, là thật hay là giả, hắn chỉ muốn Tiết Tịnh Kỳ trước mặt hắn bây giờ.
"Có câu này của nàng là ta đã cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/2407624/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.