Trong bầu không khí có chút ấm áp, Tiết Tịnh Kỳ nằm trêи giường mắt lớn trừng mắt nhỏ với Thích Mặc Thanh.
Hai người nhìn thẳng vào đối phương, không nói một lời.
Mỗi lần định nói chuyện, lại bị ánh mắt của anh ngăn lại, đôi mắt lạnh lùng kia quét qua, cô chỉ có thể hậm hức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiết Tịnh Kỳ tỉnh lại lần nữa, cung nữ bên ngoài đã bưng thuốc tới, Thích Mặc Thanh đang ngồi thổi chén thuốc.
“Há mồm.” Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ đã tỉnh lại lạnh lùng nói.
Xem ra chàng không định nhìn cô một cái rồi rời đi, mà còn muốn cho cô uống thuốc.
“Vương gia, cứ để ta tự mình làm đi.” Tiết Tịnh Kỳ làm bộ muốn nhận lấy chén thuốc trong tay chàng, lại bị chàng trừng mắt một cái, không tự giác há miệng ra.
Chàng múc từng muỗm từng muỗng đưa vào trong miệng cô, rõ ràng vị thuốc rất đắng, lúc này lại trở nên ngọt ngào, mỗi khi thìa chạm đến môi, mặt của cô không tự chủ được mà nóng lên.
“Uống hết đi, sau này ta không có ở đây cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc.” Thích Mặc Thanh cầm lấy khăn tay ở bên cạnh đến lau miệng cho cô, bất tri bất giác vươn tay lên vuốt nhẹ gương mặt của cô.
Cảm giác nổng hổi truyền tới từ lòng bàn tay chàng, lúc này Tiết Tịnh Kỳ mới biết chàng đang làm gì, vội vàng tránh khỏi sự đụng chạm của chàng.
“Vương gia, vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy?” Tiết Tịnh Kỳ né tránh lòng bàn tay của chàng, thấy sắc mặt chàng khó coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/2407981/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.