Mưu sát Hoàng nữ không phải là chuyện nhỏ, đáng thương thay cho cả Tô phủ bị liên lụy, chẳng những bị đày đi xa mà chính nàng ta cũng bị xử trảm sau ba ngày.
Ta không hiểu nổi ý của bệ hạ, lại hạ chỉ bảo ta đi giám sát xử trảm
Ha... Ta trông giống như người dám xem cảnh đầu rơi máu chảy lắm sao?
Dù sao thì ta cũng không muốn đi, một sợi tóc cũng chẳng muốn bén mảng đến chốn ấy.
Không cần ta lên tiếng, Bùi Dụ đã nhìn ra vẻ mặt ta đầy bất mãn, dịu dàng nói: “Thê chủ không muốn đi thì đừng đi.”
“Nhưng như vậy không phải là kháng chỉ à?”
Ta biết chàng sẽ nói thế. Bùi Dụ chưa từng ép ta làm điều gì ta không thích. Nhất là mấy hôm trước ta vừa tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc, đêm về liên tục gặp ác mộng, sáng ra mặt mày héo rũ, đầu óc mơ màng khiến Bùi Dụ đau lòng không thôi. Chàng trách Tô đại nhân và đám thích khách kia đã khiến ta hoảng sợ, giờ làm sao nỡ để ta đến pháp trường?
Mỗi lần nhận ra chàng luôn đứng về phía ta vô điều kiện, lòng ta lại mềm nhũn, không nhịn được chu môi qua hôn một cái, chàng cũng cười khẽ đáp lại, “Để người khác thay thê chủ đi là được. Vừa hay dưới tay ta có người biết sử dụng thuật dịch dung.”
Ồ hô, trên đời còn có người biết thuật dịch dung thật sao?
Bùi Dụ gật đầu: “Nhân tài trong dân gian không ít, thuật dịch dung cũng chẳng phải là chuyện hiếm.” Nghe thế ta lại nhớ ra một chuyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839360/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.