Trên đường đi, ta vừa ăn vừa chơi, tiêu dao tự tại, mà chuyến công vụ lần này lại chẳng phải xì tiền ra, đúng là không gì sướng bằng.
Bùi Dụ đã nói muốn chơi bao lâu cũng được, thế là ta chẳng khác nào con ngựa hoang đứt cương, tha hồ chạy nhảy khắp nơi, hễ thấy thứ gì ngon ngon hay thú vị cũng không quên gửi một phần về cho Lư Khâu Lương, coi như nhắc nhở con bé: nương vẫn nhớ tới con đấy nhé. Lúc đặt chân đến Dương Châu, sắc trời đã sang xuân, ta thay bộ y phục mỏng nhẹ, đi dạo một vòng ngắm cảnh, sau đó mới chính thức bắt đầu nhậm chức.
… Khụ, dù sao thì ta tới đây là để làm việc mà, nên ta cũng không thể cứ trốn tránh lười biếng mãi như thế được, nhỉ?
Theo hiểu biết của ta, chức Thứ sử này đại khái là chuyên đi bắt lỗi, tóm người, giống như trò đập chuột ấy, con nào thò đầu ra kiếm chuyện là ta phải giơ búa gõ bong liền. Mới đầu còn có chút lóng ngóng, nhưng may là có Bùi Dụ giúp đỡ, chàng xem sổ sách rất giỏi, bắt lỗi cũng cực kỳ chính xác, chưa bao giờ sai sót. Dần dà, ta lại thấy chức vị này cũng thú vị phết, trong lòng còn dâng lên chút hào hứng nữa.
Ai đến nịnh bợ gì ta cũng kệ, tất cả đều để Bùi Dụ thay ta xử lý. Chàng muốn nhận quà thì nhận, không muốn thì thôi, ta thì cứ theo nguyên tắc mà làm, thỉnh thoảng còn gửi tấu chương lên báo cáo lại Nữ hoàng.
Mấy tên quan viên địa phương sau lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phu-benh-kieu-yeu-ta-den-dien-cuong/2839359/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.