Ta đứng trên bậc ngọc lanh lạnh, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn dưới lớp hoàng bào, vừa cảm thấy an lòng, lại vừa cảm thấy chua xót.
Hình ảnh thiếu niên năm nào, người đã từng ngồi xổm bên giả sơn đào tổ kiến, mỉm cười rạng rỡ với ta, nay đã hoàn toàn biến mất.
*
Vậy nên, vào một ngày trời quang mây tạnh, ta đã mở lời xin hắn một đạo thánh chỉ.
Hôm dẹp loạn, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hứa hẹn rằng sẽ rửa sạch danh tiếng cho ta, rồi lập ta làm hoàng hậu.
Lúc ấy, ta chỉ cười nhạt, không phủ nhận cũng không chấp nhận, chỉ cầu rằng tương lai hắn sẽ đồng ý một thỉnh cầu của ta.
Hắn không chút do dự mà gật đầu.
Mãi đến hôm nay, ta cuối cùng cũng xác định được điều mình muốn nhất.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, nói:
"Thiếp muốn rời khỏi hoàng cung."
Hắn nghe vậy, nhưng gương mặt gầy gò không hề lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một tia bi thương lặng lẽ trôi qua trong mắt.
Hắn quay người, nhìn về phía chân trời xa, nơi có một đàn đỗ quyên tung cánh, nhẹ nhàng lướt qua bức tường cung điện cao ngất.
Hắn thở dài, giọng nói mang theo vẻ tự giễu:
"Trẫm cứ nghĩ, là bậc cửu ngũ chí tôn, có thể cho nàng tất thảy mọi thứ trên thế gian này… thậm chí cả thiên hạ này."
"Nhưng đến khi ngoảnh lại mới biết, điều nàng muốn nhất, lại chính là điều duy nhất trẫm không thể cho nàng."
Ta xoay lưng về phía hắn, trông có vẻ lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-quy-phi-mac-chung-so-giao-tiep/2714447/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.