7
Đợi về phủ, Lý Thừa Thù từ ngoài gõ xe ngựa của ta.
Ta dùng đầu đẩy rèm cửa, từ cửa sổ xe thò đầu ra.
"Sao vậy?"
Hắn phì cười ra tiếng.
Ta nhìn mà chả hiểu mô tê gì.
"Huynh cười gì?"
"Khà, không gì." Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, mặt nghiêm túc: "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến thú cưng ta nuôi ở Đông cung."
Ta ngay lập tức cụp mặt: "Huynh đừng tưởng ta không biết thú cưng huynh nuôi là con rùa."
Không phải nói ta là rùa thò đầu sao?
Lý Thừa Thù to gan lắm!
Ta đưa tay ra đánh hắn, nhưng bị hắn nắm lại, khi thu tay về ta có thêm một thỏi vàng trong tay.
Hắn mỉm cười, mắt rạng rỡ nhìn ta: "Dao Dao, tiểu khố của muội còn bao nhiêu chỗ có thể lấp đầy?"
Tiểu tử này, thực sự lúc nào cũng rình rập ta.
Dần lớn lên, tình cảm thuần khiết của hắn đối với ta cũng hoàn toàn thay đổi, bắt đầu nghĩ đến chuyện cưới ta về nhà.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp nhau, hắn đều mang đến cho ta đủ loại quà tặng, nhỏ thì búp bê khắc tay, lớn thì là đồ trang sức mã não ngọc bích.
Ta đều nhận hết, cuối cùng mới nói với hắn, ta vẫn thích thỏi vàng hơn.
Sau đó cứ cách một thời gian hắn lại đưa ta một thỏi vàng.
Hắn hỏi ta, đợi thỏi vàng hắn tặng có thể lấp đầy kho của ta thì đến cưới ta được không?
Ta cũng không biết do mình bị nụ cười của hắn làm mất hồn hay bị ánh sáng thỏi vàng mê mắt, vô tình đồng ý.
Lúc này nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thanh-nam-tan-co-tu-dai-ma-vuong/2749628/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.