Ta chỉ vào mặt hắn mà chửi bới, chửi xong lại ngồi xổm bên cạnh hắn khóc.
"Lý Thừa Thù, đồ vô lương tâm, ta đã đưa bùa hộ mệnh cho huynh, còn hại ta bị mẹ ta mắng, ta cũng không giận huynh. Ở Kinh thành chờ huynh lâu như vậy, huynh về rồi còn trốn ta."
"Huynh có biết mấy ngày nay Tứ Hoàng tử cứ rủ ta ra ngoài, ta đều từ chối hết. Ta còn đem những thỏi vàng huynh cho ta quyên góp ra biên quan làm quân phí, chỉ sợ huynh có chuyện."
"Ta tốt với huynh như vậy, huynh báo đáp ta thế này sao!"
Ta thực sự tức giận, cũng thực sự ấm ức.
Mấy ngày nay dồn nén quá lâu, ta muốn trút hết mọi uất ức và bất an ra ngoài.
Ta khóc ầm ĩ, Lý Thừa Thù nhìn mà hoang mang bối rối.
Hắn như trước đây, vô thức bắt đầu an ủi ta, xin lỗi ta.
"Dao Dao, đừng khóc nữa, là ta sai rồi, ta xin lỗi muội, muội tha thứ cho ta được không? Sau này ta không bao giờ dám nữa! Đừng khóc nữa được không? Thấy muội khóc ta sẽ khó chịu, muội khóc mà tim ta cũng đau rồi."
"Phụt~" Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Lý Thừa Thù, huynh nói chuyện sễn sẩm quá."
Lý Thừa Thù chỉ yên lặng nhìn ta: "Dao Dao, ta nói thật đấy."
17
Ta nhìn đôi mắt đen như mực của hắn mà thất thần, dần dần bình tĩnh lại, Lý Thừa Thù cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra, dịu dàng giúp ta lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn: "Lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thanh-nam-tan-co-tu-dai-ma-vuong/2749634/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.