Từ thuở còn nhỏ, mẫu thân đã dạy Chúc Chiếu quy củ trên bàn ăn: ăn không nói, ngủ không lời, ấy là lẽ cơ bản.
Những năm qua, nàng sống tại nhà của Di nương, mỗi lần ăn cơm cùng Từ Liễu thị, bàn ăn luôn có tiếng của Từ Đàm, kế đó là Từ Hoàn Oánh quát mắng Từ Đàm im lặng. Từ Liễu thị vì trọng con trai, thường bênh vực hắn, rốt cuộc một bữa cơm, chỉ có nàng và nhị phu nhân là im lặng không nói.
Bữa cơm tối nay, tuy không còn tiếng ồn bên tai, nhưng Chúc Chiếu vẫn chẳng thể toàn tâm thưởng thức những món ăn tinh tế nơi tửu lâu sang trọng bậc nhất kinh thành.
Chúc Chiếu nâng bát nhỏ, đũa không va thành bát, ăn rất khẽ, hầu như không phát ra tiếng động. Người đối diện – Minh Vân Kiến – cũng vậy, chỉ là so với sự rụt rè của nàng, hắn thật sự giống như đang tùy tiện dùng bữa.
Đợi đến khi hai người buông bát đũa, Minh Vân Kiến mới hỏi: “Chén trứng hấp có ngon không?”
Chúc Chiếu đang lén lút quan sát hắn, bị hỏi bất ngờ, vội đáp: “Ngon ạ.”
“Là trứng hấp ngon, hay bổn vương dễ ăn cơm hơn?” Minh Vân Kiến lật tay phe phẩy quạt.
Nghe hắn nói thế, mặt nàng lại đỏ lên, chẳng biết trong đêm nay má đã đỏ bao nhiêu lần, mà lần nào cũng vì mấy lời trêu ghẹo của hắn.
“Thấy ngươi ăn cơm chỉ động vào mỗi chén trứng trước mặt, còn nhìn bổn vương tới hai mươi lần trong một bữa, chẳng hay bổn vương có dính muối trên mặt sao?” Minh Vân Kiến hỏi xong, Chúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.