Sau khi Tiểu Tùng mang cơm đến không bao lâu, Từ Liễu thị cùng nhị phu nhân đã trở về, Từ Hoàn Tình mũi thính, vừa xông vào phòng đã reo lên: “Thơm quá, có đồ ăn ngon!”
Buổi tối Từ Đông còn phải giữ cửa thành, mấy người họ không lưu lại ăn cơm, quay về khách ***** rồi gọi vài món đơn giản. Chúc Chiếu lấy cớ đọc sách quên ăn, không cùng dùng bữa.
Tối đó, nhị phu nhân lại áy náy vì để nàng ngủ trên trường kỷ, Chúc Chiếu thì chẳng để tâm, hiện thời tiết vẫn còn nóng, có chiếu tre lót dưới đất ngủ cũng không lạnh, nàng nghĩ mình cũng chẳng còn ở lại với nhà họ Từ bao lâu nữa, cứ tạm vậy đi.
Đêm ấy, hiếm hoi thay, Chúc Chiếu ngủ rất ngon.
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, có người từ phủ Văn Vương đến. Là hai gã gia đinh độ năm mươi tuổi, đến gặp Từ Liễu thị, nói theo lệnh Văn Vương, mọi chi phí sinh hoạt thường ngày của cả nhà họ Từ tại kinh đô sẽ do Vương phủ lo liệu. Tuy nhiên, vì Vương gia bận việc, sẽ không có dịp gặp mặt. Nếu có chuyện cần, chỉ cần cử một người đến truyền tin là được, đừng tùy tiện đến phủ quấy rầy.
Nói xong, hai người để lại ít bạc cho chưởng quầy rồi rời đi, đến nỗi Từ Liễu thị còn chưa kịp hỏi câu nào.
“Hừ! Thái độ gì thế này chứ!” Từ Liễu thị đập bàn, đến bữa sáng cũng chẳng buồn ăn ngon.
Từ Hoàn Oánh ngồi bên thì ung dung húp cháo, nói: “Mẫu thân còn chưa nhận ra sao? Chiếu theo lý thì Hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785923/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.