Long phụng hoa chúc chầm chậm thiêu đốt, một giọt sáp nến theo mép nến trượt xuống.
Trong tân phòng, Chúc Chiếu trừng lớn đôi mắt, chăm chú nhìn đôi tay của mình. Ngồi trên ghế bên giường, cách nàng không xa là Minh Vân Kiến, hắn rõ ràng cũng đang lúng túng, không biết phải làm gì.
Trong sự tĩnh lặng này, Chúc Chiếu len lén liếc nhìn Minh Vân Kiến mấy lần, thực ra cũng chẳng thể gọi là lén lút, bởi đôi mắt nàng rất to, hai ngọn nến trước cửa sổ sáng rực, ánh lửa phản chiếu trong đồng tử nàng, chỉ cần nàng khẽ liếc mắt, Minh Vân Kiến đều trông thấy.
Sự yên tĩnh như vậy, thật không nên tồn tại.
Sau khi được ban hôn, vài vị bằng hữu trong Hàn Lâm Viện từng kể với Minh Vân Kiến những chuyện xảy ra đêm động phòng. Trong số họ, không phải ai cũng cưới được người mình yêu, nhưng khi nhắc đến đêm tân hôn, ai nấy đều nói là đêm ngọt ngào.
Ít nhất cũng không lúng túng như hắn hiện tại.
Minh Vân Kiến cuối cùng cũng phá vỡ sự yên ắng lạ thường: “Đầu sức của nàng… nặng lắm không?”
Chúc Chiếu “a” một tiếng, đưa tay đỡ lấy món trang sức trên đầu. Đó là một chiếc kim quan, phần lớn là đồng thau uốn thành hình hoa, kết thêm mã não, trân châu, quả thực nặng nề, nàng khẽ gật đầu.
Minh Vân Kiến nói: “Vậy thì tháo xuống đi, nàng chỉ cần thở thôi cũng làm nó rung lắc, mấy cái tua lấp lánh kia làm mắt ta nhức mỏi.”
Chúc Chiếu ngoan ngoãn nghe lời, mò mẫm tháo bỏ phát sức trên đầu, không dễ dàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785925/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.