Chúc Chiếu đội khăn trùm đỏ, ngồi trong kiệu suốt một quãng dài mới đến trước Văn vương phủ. Theo đúng quy củ, nàng phải được Hoàn Oánh đưa giao tận tay khách đón dâu của Văn vương phủ.
Khi Chúc Chiếu nắm tay Hoàn Oánh, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Hoàn Oánh cúi sát tai nàng, nhàn nhạt dặn dò: “Ngươi dẫu sợ, cũng phải ưỡn ngực mà bước. Hôm nay đã bước chân vào cửa này, nếu không dám ngẩng đầu, chỉ e suốt đời chẳng thể ngẩng nổi đầu. Lấy vương gia chưa hẳn là chuyện hay, tự mình lo liệu lấy.”
Nói đoạn, Hoàn Oánh liền trao tay Chúc Chiếu cho một người khác. Chúc Chiếu tựa vào vai người nọ, chỉ ngửi thấy mùi son phấn phảng phất. Một bà lão gọi nàng là “tân nương tử tới rồi”, lại có người hô “vương phi nhập môn”. Những thanh âm vang bên tai nàng đều xa lạ, nhưng trong lòng nàng chỉ lặp lại lời Hoàn Oánh vừa nói.
Lời của Hoàn Oánh, không phải châm chọc, mà là lời cảnh tỉnh.
Chúc Chiếu hiểu rõ, có người bề ngoài khó gần, lời nói chua ngoa, nhưng thực ra tâm địa chẳng mấy độc ác.
Dưới khăn trùm đầu, nàng chẳng nhìn thấy gì, chỉ lờ mờ thấy tà váy người phụ nữ đi trước nhẹ nhàng bước về phía tân phòng trong hậu viện. Trên tà váy thêu đôi uyên ương, nền lụa xanh lam, thực đẹp mắt.
Hôm nay Văn vương thành thân, khách khứa tới phủ đều không phải kẻ tầm thường. Ngoài các đại thần trong triều, còn có Nhung thân vương, Tán thân vương và Hiền thân vương – đều là thúc bá của đương kim hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.