Tiệc rượu trong sảnh vẫn tiếp tục diễn ra, một số võ tướng cũng tham gia, lời lẽ họ đọc tuy không vần điệu, chẳng dính dáng gì đến trăng với hoa, nhưng họ cũng chẳng bận tâm, đứng dậy hào sảng uống cạn một chén rồi truyền tửu lệnh cho người kế tiếp.
Tay Chúc Chiếu tuy đã được lau sạch, nhưng lòng nàng lại chẳng sao bình tĩnh nổi.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả quãng thời gian nàng sống nương nhờ nhà họ Từ.
Minh Vân Kiến nét mặt không lộ vẻ buồn vui, rõ ràng đây chẳng phải lần đầu hắn gặp chuyện như vậy. Nếu là lần đầu có người đem hắn hoặc người bên cạnh ra làm trò đùa, thì đường đường là một vị Văn vương, ắt sẽ không để yên, phải truy cứu người kia cho rõ.
Tiếc rằng, hắn tuy là Văn vương, lại chẳng có thực quyền gì.
Tán Thân vương tính tình ngay thẳng, từ nhỏ tập võ, nghe không hiểu mấy lời hoa mỹ bóng gió kia, còn phải nghiêng người hỏi Tán Vương phi xem họ đang nói gì. Tán Vương phi nhất thời không biết giải thích thế nào, nên ánh mắt vài người cũng bắt đầu liếc sang chỗ Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu chợt nhớ lại, trước khi thành thân, Từ Liễu thị từng nói một câu:
Rằng: nhà cao môn đương nhiên có cái tốt của nhà cao môn, nhưng cũng có chốn khó khăn của nó.
Nhị phu nhân nhà họ Từ cũng từng bảo, điều quan trọng nhất trong đời một nữ tử, là phải gả cho một người chồng vinh hiển. Bởi một khi đã gả vào nhà người ta, thì chính là vinh nhục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785935/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.