Xe ngựa rẽ vào đại lộ, không còn xóc nảy như trước. Chúc Chiếu cắn một viên kẹo hồ lô đưa vào miệng, thấy Minh Vân Kiến không ngăn cản, mới chắc chắn chuỗi kẹo này quả thật không có độc, chỉ là hắn trước đó thấy nàng quá táo bạo trong tiệc Quỳ Vân Các, nên cố ý dọa cho nàng sợ mà thôi.
Sự im lặng kéo dài khiến không khí trong xe có phần kỳ quái.
Minh Vân Kiến cụp mắt, vẫn đang nghĩ về lời nàng vừa nói: hắn rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu?
Chờ đến khi Chúc Chiếu ăn xong ba viên kẹo hồ lô, hắn mới lên tiếng: “Nàng vẫn còn quá nhỏ, chưa phân rõ được thiện ác. Trong triều, tranh đấu quyền lực vốn không có ranh giới rõ ràng giữa đúng và sai. Kẻ tốt cũng có thể giết người, kẻ xấu cũng có thể cứu người. Về sau, hãy cứ nhìn người bằng lòng mình, đừng vì ai từng đối tốt với nàng mà vội cho rằng người đó là người tốt.”
Chúc Chiếu miệng vẫn còn ngậm nửa viên kẹo, lời nói phát ra có phần mơ hồ: “Tạ vương gia chỉ dạy, Trường Ninh đã rõ.”
Minh Vân Kiến nhìn nàng ăn kẹo vui vẻ, trong lòng nghĩ: “Không biết nàng hiểu là hiểu được ý ta trong câu vừa rồi, hay chỉ đơn thuần nghe lời mà sau này hành xử cẩn trọng hơn?”
“Nàng quen Chu Liên sao?”
Xe ngựa sắp về tới Văn vương phủ, Minh Vân Kiến mới hỏi.
Chúc Chiếu ăn hết kẹo, li.ếm mép lấy chút đường dính nơi khóe môi, gật đầu đáp: “Thuở nhỏ hắn có thân thiết với ca ca của thiếp, hai người hình như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785936/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.