Trung thu vừa qua, kỳ nghỉ kết thúc, nhưng Kim Môn Quân canh giữ trước phủ Văn vương vẫn chưa lui đi, theo lời Cổ Khiêm thì các vương phủ khác cũng như vậy.
Sáng nay, Minh Vân Kiến dậy từ khi trời còn chưa sáng, hắn đã cố nhẹ nhàng khi mặc y phục, song Chúc Chiếu ngủ không sâu, trước khi hắn rời phòng đã ngồi dậy dụi mắt, hỏi hắn vài câu, chỉ đơn giản là hỏi hôm nay hắn sẽ về lúc nào.
Minh Vân Kiến bước đến bên giường, ghé vào má Chúc Chiếu hôn một cái, hạ giọng nói: “E rằng không sớm được, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu thấy buồn chán thì ngắm khổng tước, hoặc ôm mèo chơi cũng được.”
Chúc Chiếu khẽ đáp một tiếng, rồi nghiêng người ngủ thêm một lát. Khi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.
Dùng bữa sáng xong, Chúc Chiếu cũng không định ra ngoài. Hoa quế trong viện đã nở khá nhiều, nàng nhớ Minh Vân Kiến có vẻ khá thích bánh quế, bèn gọi Đào Chi và Thục Hảo cùng hái ít hoa quế, lại cắt hai nhánh mang vào phòng, hương thơm còn dễ chịu hơn cả đốt hương.
Vừa hái được nửa bát, thì có phủ đinh từ Nguyệt Đường Viện đến báo, nói có một nữ tử đứng ngoài phủ Văn vương xin gặp, nhưng vì trước cửa phủ có Kim Môn Quân canh giữ, nàng không thể vào, mong Chúc Chiếu ra ngoài gặp nàng một lát.
Chúc Chiếu nghe nói là nữ tử, nhất thời không nhớ nổi còn quen cô nương trẻ nào nữa. Phủ đinh bảo nàng kia không chịu nói danh tính, chỉ nhờ chuyển lời mong được gặp Chúc Chiếu, lại miêu tả y phục là váy vàng nhạt, dung nhan tiều tụy. Chúc Chiếu chợt nghĩ đến Từ Hoàn Oánh.
Dạo trước Minh Vân Kiến đã tìm cho Từ Đàm một vị trí thích hợp trong Xích Môn Quân, Tiểu Tùng và Đào Chi đem tin vui tới, cũng có chú ý đến tình trạng của Từ Hoàn Oánh.
Từ Hoàn Oánh từng là nữ tài kiêu ngạo ở Lang Tây, mới vào kinh chưa đầy một năm đã vì tình cảm mà thay đổi đến nỗi ngay cả tính tình cũng khác đi.
Chúc Chiếu không rõ Từ Hoàn Oánh tới tìm mình có việc gì, nhưng từ trước đến nay nàng vốn không thân thiết với Từ Hoàn Oánh, có thể tự mình đến tìm, lại không mang theo Từ Liễu thị, nhất định là đã đường cùng, cũng không thể nói với người trong nhà.
Chỉ là lúc này đang thời điểm đặc biệt, Chúc Chiếu không dám tùy tiện lo chuyện người khác, bèn sai phủ đinh báo lại Từ Hoàn Oánh rằng nàng thân thể không khỏe, còn đang ngủ chưa dậy, bảo nàng ta cứ về trước, đợi phủ Văn vương rảnh rỗi, Chúc Chiếu sẽ đến Từ gia thăm hỏi.
Phủ đinh định rời đi, Chúc Chiếu lại gọi dừng lại, sai Đào Chi mang ít thuốc bổ đi theo, đưa cho Từ Hoàn Oánh mang về.
Tưởng rằng như vậy là có thể đuổi khéo được, nhưng Chúc Chiếu vẫn có cảm giác bất an, quả nhiên, nửa canh giờ sau, phủ đinh lại đến Nguyệt Đường Viện báo, nói Từ Hoàn Oánh vẫn ngồi trước cửa phủ, khóc một lúc, người trong phủ khuyên bảo nhưng nàng không hề có ý rời đi, nhất quyết muốn gặp Chúc Chiếu bằng được.
Chúc Chiếu không phải người cứng lòng, từ sau khi Từ Hoàn Tình bị Từ gia dễ dàng bán cho lái buôn đi ngang qua, nàng đã định không quản chuyện Từ gia nữa. Năm ngoái kéo Từ Đàm ra khỏi ngục, năm nay lại tìm cho Từ Đàm một tương lai có triển vọng, đã xem như trả ơn rồi. Nhưng Chúc Chiếu vẫn nhớ Từ Hoàn Oánh từng dạy nàng vài bài thơ, chia sẻ với nàng mấy quyển sách, dù lúc đó Từ Hoàn Oánh thường không kiên nhẫn khi nàng đến tìm, nhưng ít ra cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng.
Nàng đã sai người đuổi rồi, mà Từ Hoàn Oánh vẫn chưa chịu đi, chứng tỏ sự việc thực sự khó khăn. Chúc Chiếu ngẫm nghĩ một lát, vẫn quyết định ra ngoài gặp một lần.
Khi đến cửa phủ, quả nhiên thấy Từ Hoàn Oánh. Thực ra đã lâu nàng chưa gặp lại Từ Hoàn Oánh, lần trước nghe Tiểu Tùng và Đào Chi nói tinh thần nàng không tốt, hôm nay vừa nhìn từ xa, Chúc Chiếu đã cau mày.
Từ Hoàn Oánh quả nhiên không sống tốt, so với năm ngoái gầy đi rất nhiều, trông còn không khỏe bằng lúc Chúc Chiếu mới vào kinh. Da mặt nàng trắng bệch không tự nhiên, cổ tay và ngón tay đều gầy guộc, trên đầu cài trâm hoa ngọc, dường như đã cố tình trang điểm để đến gặp Chúc Chiếu, song lớp phấn son không che nổi nét tiều tụy, trông không còn đẹp như xưa.
Chúc Chiếu trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót. Ngày xưa ở Lang Tây, Từ Hoàn Oánh không biết đã từ chối bao nhiêu nhân tài địa phương, chỉ để chờ một người nàng cho là xứng đáng, người ấy gặp được ở kinh thành rồi, nhưng lại không phải là người tốt.
Chúc Chiếu bước đến bên Từ Hoàn Oánh, vỗ nhẹ vai nàng. Từ Hoàn Oánh ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Chúc Chiếu thì sững ra một lúc, rồi mới phản ứng lại, vui mừng nói: “Muội tỉnh rồi? Cuối cùng cũng ra gặp ta.”
Chúc Chiếu hơi thẹn vì đã lấy cớ dối nàng, song tròng mắt của Từ Hoàn Oánh hơi vàng, quả là có bệnh, khác xa với lần gặp trước.
“Hoàn Oánh tỷ có chuyện gì cần nói, chi bằng vào phủ rồi nói.” Chúc Chiếu kéo tay nàng.
Từ Hoàn Oánh liếc nhìn Kim Môn Quân trước cửa, lắc đầu: “Không, không được. Đàm ca nhi nói hiện nay các vương phủ đều không yên, ta không dám vào, cũng sợ gây phiền phức cho các người. Nếu tiện, muội theo ta một chuyến, không xa đâu, ngay đầu phố có một trà lâu, ta… ta có chuyện muốn nói với muội.”
Chúc Chiếu cũng hiểu lúc này bất kỳ ai vào vương phủ đều có thể bị tiểu hoàng đế nghe tới, nàng đã ra ngoài gặp Từ Hoàn Oánh, tức là chuyện đã lộ, không giấu được nữa.
Song thấy Từ Hoàn Oánh có vẻ sợ hãi, thần sắc lại uể oải, Chúc Chiếu lo nàng tinh thần không ổn, đành thuận theo ý nàng. Nhưng nàng không đi một mình, ngoài Đào Chi đi cùng, còn gọi thêm Võ Phụng.
Võ Phụng là một trong những người giỏi nhất Dạ Kỳ Quân, chỉ để bảo vệ nàng thì không vấn đề gì. Hơn nữa ban ngày trong kinh đông người, trà lâu lại ngay phố lớn, Chúc Chiếu nghĩ hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Nàng gật đầu, bảo Đào Chi mang thuốc bổ chuẩn bị sẵn cho Từ Hoàn Oánh, rồi cùng nàng đi về hướng trà lâu. Suốt dọc đường, tay Từ Hoàn Oánh nắm chặt cổ tay Chúc Chiếu, khóe môi run rẩy, như muốn khóc.
Võ Phụng và Đào Chi đi phía sau Chúc Chiếu chừng năm bước, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng cũng không cách quá xa.
Chúc Chiếu nhìn sang Từ Hoàn Oánh, hỏi: “Hoàn Oánh tỷ có gì cứ nói với muội, nếu muội giúp được, nhất định sẽ không từ chối.”
Từ Hoàn Oánh liếc nhìn nàng, sắc mặt đầy thẹn thùng: “Ngày trước ta ở Lang Tây đối xử với muội như vậy, bây giờ gặp chuyện, trong đầu chỉ nghĩ được đến muội, thật không biết tìm ai khác nữa. Muội tốt bụng, không chấp ta tính tình kiêu căng, vẫn gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Nói thật… ta từng trách muội kéo liên lụy Từ gia, sau khi vào kinh mới hiểu, sợ rằng chính Từ gia mới là người đã liên lụy muội.”
“Hoàn Oánh tỷ, lời ấy…” Chúc Chiếu mím môi, khi xưa Chúc phủ gặp nạn, Từ Liễu thị bị ép nhận nuôi nàng, nuôi nàng khôn lớn, quả là nàng đã làm liên lụy Từ gia.
“Trường Ninh, ta… chuyện của ta, thật sự khó mở lời, giờ nghĩ lại, ngay cả ta cũng không biết vì sao mình lại thành ra thế này, nhưng giờ đã không thể quay đầu được nữa.” Đến đầu phố, Từ Hoàn Oánh kéo Chúc Chiếu vào một trà lâu bên cạnh, nơi này mỗi lần Chúc Chiếu ra ngoài đều đi ngang qua, trước sau trăm bước đều là cửa tiệm, không tính là hẻo lánh.
Nàng theo Từ Hoàn Oánh lên tầng hai trà lâu, chọn một gian nhã phòng mới nghiêm túc lắng nghe nàng nói chuyện.
Từ Hoàn Oánh kể rằng từ sau khi vào kinh, nàng gặp được người mình thầm mến tại thi xã, từng muốn gả cho người ấy, còn nhờ Từ Liễu thị đến phủ Văn vương, mong Chúc Chiếu giúp điều tra thân phận người ấy. Nhưng Chúc Chiếu khi đó không để tâm lắm, mãi sau mới biết, người kia chính là nhị tử của Nhung Thân vương – Minh Triển.
Minh Triển trong phủ đã có chính thất, điều này Chúc Chiếu biết rõ, nhưng không cần nàng nhắc thì Từ Hoàn Oánh cũng hẳn đã tỏ tường.
Nội dung mà Từ Hoàn Oánh muốn thổ lộ với Chúc Chiếu hôm nay, chính là việc nàng và Minh Triển từng cùng nhau đối thơ ở thi xã, sau đó có cơ hội gặp mặt riêng. Đến khi nàng đã toàn tâm toàn ý trao gửi, mới biết thân phận thật của Minh Triển, mới biết hắn đã có thê thất.
“Lúc đó ta thực ngốc, nghĩ rằng hắn là nhi tử của Nhung Thân vương, tuy không phải thế tử, nhưng cũng là hoàng thân quốc thích, ba vợ bốn thiếp là chuyện không thể tránh. Ta đã không thể làm chính thất, thì làm trắc thất cũng cam lòng.” Từ Hoàn Oánh dùng tay áo lau nước mắt: “Hắn từng hứa với ta, chỉ cần lấy lòng được Nhung Thân vương, sẽ xin được cưới ta. Vì vậy, ta mới chờ hắn suốt ngần ấy thời gian trong Từ gia, cũng không dám tiết lộ thân phận hắn với người nhà.”
“Chỉ là… chỉ là mấy tháng trước, ta… ta và hắn gặp riêng, không kiềm được tình cảm, đã… đã có quan hệ phu thê…” Nói đến đây, Từ Hoàn Oánh nắm chặt tay Chúc Chiếu đặt trên bàn, đầy căng thẳng: “Vì hắn nói đã nhắc đến ta trước mặt Nhung Thân vương, vương gia cũng không thấy ta xuất thân thấp hèn, nếu chờ thêm thời gian sẽ thành thân được. Cho nên ta mới… mới hồ đồ một lần… Giờ đã hai tháng chưa có nguyệt sự, gần đây lại hay buồn nôn, ta… ta nghĩ mình đã mang thai rồi.”
Chúc Chiếu nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn về phía cửa nhã gian.
Từ Hoàn Oánh quá kích động, giọng nói không hề hạ thấp, khiến cả Đào Chi và Võ Phụng đứng canh ngoài cửa cũng nghe thấy rõ, đồng loạt quay mặt đi.
“Trường Ninh! Ta… ta đã gặp hắn rồi, hắn nói sẽ sớm cho ta một lời giải thích, nhất định khiến ta hài lòng! Trong bụng là con của ta, ta muốn giữ lại đứa bé, nhưng chuyện này ta vẫn giấu phụ mẫu.” Từ Hoàn Oánh lắc đầu: “Người phụ nữ kia cũng đang có thai, cha hiện giờ nghe theo bà ta răm rắp, trong nhà không còn chỗ cho mẫu thân ta nữa. Nếu chuyện xấu hổ này bị phụ mẫu ta biết, với tính tình của họ, chắc chắn sẽ bắt ta phá bỏ đứa bé! Ta thật sự không biết phải làm sao, mới chỉ có thể đến tìm muội.”
Chúc Chiếu nhất thời không biết nói sao cho phải. Từ Hoàn Oánh quả thực vì tình mà trở nên mù quáng, mới gây ra chuyện hồ đồ thế này. Nhưng lúc này cũng không phải lúc trách mắng, nếu nàng thật sự có thai, lại muốn giữ đứa bé, thì nhất định phải có người đủ sức lên tiếng trong Từ gia để bảo vệ nàng.
Minh Triển dám làm mà không dám chịu, chừng đó thời gian mà lời hứa còn chưa thực hiện, Chúc Chiếu nghĩ hắn chỉ vì thấy Từ Hoàn Oánh xinh đẹp nên muốn đùa giỡn thôi… Nhưng nàng cũng lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Từ Hoàn Oánh, tâm trạng dao động mạnh như thế, nếu nàng khuyên bỏ thai, chỉ sợ Từ Hoàn Oánh sẽ nghĩ quẩn làm điều dại dột.
Chúc Chiếu mím môi, nhẹ giọng nói: “Muội hiểu rồi, để… để muội gọi đại phu đến xem qua cho tỷ, cũng chưa biết tỷ có thật sự mang thai hay không, nếu chỉ là kinh hoảng mà lo, cũng không cần quá sầu muộn.”
“Đào Chi.” Chúc Chiếu gọi ra ngoài: “Ngươi đến y quán gần đây, gọi một đại phu đến.”
Đào Chi vâng lời, còn chưa kịp rời đi thì Từ Hoàn Oánh đã ôm bụng r.ên rỉ vì đau, khiến Chúc Chiếu hoảng hốt, lập tức đứng dậy đỡ lấy nàng, cả Đào Chi cũng vội vàng vào giúp nàng xoa lưng.
Từ Hoàn Oánh nói: “Không được, ta… ta đau bụng quá, Trường Ninh, mau giúp ta gọi đại phu, mau đi gọi đại phu đến!”
Chúc Chiếu thấy sắc mặt nàng thật sự trắng bệch, trán đã ướt mồ hôi, nàng đỡ lấy Từ Hoàn Oánh, vừa đứng lên thì Từ Hoàn Oánh đã ngã sụp xuống lần nữa.
Đào Chi lúng túng bối rối, cũng bị dọa sợ, Chúc Chiếu biết nàng chạy chậm, bèn quay ra nói với Võ Phụng ngoài cửa: “Y quán xa quá, ngươi mau trở về vương phủ, mời đại phu trong phủ đến đây, gọi thêm mấy người nữa, chuyện này liên quan đến tính mạng, không thể chậm trễ, ta muốn đưa Hoàn Oánh tỷ về phủ!”
Võ Phụng liếc vào nhã gian nhìn Từ Hoàn Oánh một cái, thấy hắn còn do dự, Chúc Chiếu vội nói: “Trà lâu người đông, Đào Chi vẫn còn ở đây với ta, đừng quá lo, mau đi rồi về nhanh!”
Võ Phụng gật đầu, xoay người rời đi, vừa ra khỏi trà lâu liền vận khinh công phóng về hướng phủ Văn vương.
Trà lâu cách phủ Văn vương quả không xa, chỉ cách một con phố, Võ Phụng chỉ mất chốc lát đã chạy đến nơi, liền thấy trước cửa phủ có một chiếc kiệu đang dừng lại, đúng lúc có người bước ra, thấy Võ Phụng liền giơ tay chặn lại, cất tiếng hỏi: “Vương phi có ở trong phủ không?”
Võ Phụng trước tiên bảo phủ đinh trước cửa đi gọi đại phu, rồi mới quay lại đáp lời.
Ngẩng đầu nhìn, thấy công tử áo gấm đeo ngọc đang phe phẩy quạt, mỉm cười nhìn hắn, phía sau còn có hai tiểu đồng bưng những vật phẩm quý giá mà nữ tử ưa thích.
“Mộ Dung Công tử.” Võ Phụng chắp tay chào.
Mộ Dung Khoan nói: “Mấy hôm trước trung thu, Vương phi tặng ta bánh, vị ngon vô cùng. Ta biết Văn vương điện hạ không ưa ta, nên mới canh lúc hắn đi chầu sớm đến đây thăm Vương phi, tiện thể mang ít lễ mọn.”
Võ Phụng đáp: “Vương phi không ở trong phủ, tiểu thư Từ gia tới tìm, cùng Vương phi hẹn nhau ở trà lâu đầu phố, thuộc hạ đang chuẩn bị quay lại đó.”
“Trà lâu đầu phố?” Mộ Dung Khoan nhướng mày, quạt chỉ về một hướng, hỏi: “Có phải là trà lâu ở góc phố kia không?”
Võ Phụng gật đầu: “Phải.”
Mộ Dung Khoan khẽ nhíu mày: “Trà lâu đó sáng nay đã đóng cửa rồi, không tiếp khách. Ta cũng từng muốn vào uống chén trà mà bị từ chối, họ nói hôm nay không kinh doanh, mai hãy quay lại. Vương phi làm sao vào được?”
Nghe vậy, Võ Phụng giật mình kinh hãi, trong lòng chợt chấn động, đúng lúc phủ đinh kéo đại phu từ trong phủ ra.
Nghĩ lại hành động vừa rồi của tiểu thư Từ gia, khi Đào Chi định ra ngoài thì nàng vẫn bình thường, mãi đến khi Đào Chi rời đi mới bắt đầu đau bụng, rõ ràng đã tính trước rằng Chúc Chiếu sẽ lo lắng cho nàng, cố tình để hắn rời khỏi!
Võ Phụng sắc mặt tái nhợt, vội quay sang Mộ Dung Khoan: “Xin Mộ Dung công tử vào cung một chuyến, báo Vương gia mau chóng hồi phủ, Vương phi e rằng gặp nguy rồi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.