Chúc Chiếu vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của Từ Hoàn Oánh, khẽ an ủi vài câu, lại sai Đào Chi rót cho nàng một chén nước ấm. Nước mới rót được nửa chén, nhã gian lầu hai đột nhiên tối sầm lại.
Cửa sổ vốn khép hờ bị phủ lên một tấm trúc trướng từ bên ngoài, trướng trúc phủ xuống từ nóc lầu hai, hoàn toàn chặn ánh sáng bên ngoài. Ngoài nhã gian vang lên tiếng bước chân gấp gáp, dường như có không ít người đang đổ về phía này.
Tay Chúc Chiếu khẽ run khi đang đỡ lấy tay Từ Hoàn Oánh, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tấm trướng trúc rơi xuống, sắc môi lập tức trắng bệch.
Đào Chi không rõ nguyên do, trên tay vẫn còn bưng chén trà, đứng ngây ra đó. Chúc Chiếu cúi đầu nhìn Từ Hoàn Oánh đang ôm bụng r.ên rỉ trong lòng mình, trán nàng kia vẫn còn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt quả thực tái nhợt, nhưng ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Chúc Chiếu, giấu đi sự hổ thẹn và bất an.
Chỉ trong khoảnh khắc, Chúc Chiếu đã hiểu đây là một cái bẫy.
Nàng buông Từ Hoàn Oánh ra, lùi lại hai bước, trong lòng chấn động không nguôi. Nàng có phần trách bản thân không đủ quyết đoán, rõ biết lúc này tình thế hiểm ác, Minh Vân Kiến khi rời phủ vào sáng sớm đã dặn kỹ nàng chớ nên ra ngoài, vậy mà nàng lại vì chút tình xưa cũ trong lòng, không nỡ thấy Từ Hoàn Oánh ngồi bơ vơ trước cửa Văn vương phủ, nên mới nhận lời nàng ta, tuy không dám đi xa nhưng rốt cuộc vẫn ra khỏi phủ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786023/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.