Suốt ba ngày trời, Minh Vân Kiến vẫn luôn túc trực bên cạnh Chúc Chiếu.
Từ khi nàng ngất đi sau khi nuốt Kim Thạch dược trong ngôi miếu đổ, cho đến nay vẫn chưa từng tỉnh lại lần nào. Nếu không phải nhờ Minh Vân Kiến dùng thuốc duy trì sinh mệnh, e rằng Chúc Chiếu đã chẳng thể đợi được đại phu từ núi Hạnh Phong đến Phi Trúc Lâm.
Nàng nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, nằm bất động trên giường. Vì bệnh nặng nên hơi thở yếu ớt, từ đầu đến cuối, giữa hai mày luôn khẽ nhíu lại.
Minh Vân Kiến bưng một hũ thuốc sứ trong tay, bên trong là cao trị thương, tiêu sẹo. Hắn dùng ngón tay móc ra một ít, dịu dàng bôi lên vết thương nơi cổ của Chúc Chiếu.
Hôm đó trong miếu, nàng tự tay giật bỏ khóa trường mệnh đã đeo suốt mười một năm, xích vàng cứa rách cổ nàng, nàng cũng chẳng màng. Minh Vân Kiến nhìn vết thương do chính tay nàng gây ra, lòng đau như cắt.
Mưa thu dai dẳng cuối cùng cũng dứt, mặt trời còn chưa lên hẳn, trời mới vừa rạng sáng. Hương hoa cỏ trong rừng trúc bay theo gió vào từ ô cửa sổ khép hờ. Hôm qua, từ Hạnh Phong Sơn, Hách Hải đã truyền lời rằng, muộn nhất là tối nay sẽ dẫn sư huynh đến.
Thân thể Chúc Chiếu vốn yếu hơn người thường, lần đầu dùng Kim Thạch dược lại nuốt một lượng lớn như vậy, nếu không điều trị cẩn thận, về sau ắt để lại bệnh căn. Sư huynh của Hách Hải là du y nổi danh giang hồ — Hoa Đà tái thế, năm đó Tiểu Tùng cũng nhờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786027/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.