Khi Dạ Kỳ Quân và Ám Dạ Quân kịp đến cứu Chúc Chiếu khỏi ngôi miếu đổ nát, Minh Triển đã thừa cơ đào thoát, song hắn ta hoàn toàn không màng đến sự sống chết của Từ Hoàn Oánh. Sau khi Minh Vân Kiến và Mộ Dung Khoan đưa Chúc Chiếu đi, Từ Hoàn Oánh vẫn co ro trong góc miếu, mãi đến khi nơi ấy trống rỗng, mưa to dần, nàng mới dần tỉnh lại, lảo đảo bước đi trong mưa trở về.
Phản bội Từ gia, hại Chúc Chiếu, thậm chí còn ngây thơ cho rằng người như Minh Triển sẽ thật lòng đối đãi với nàng — đó là sự hoang đường nực cười nhất trong đời nàng.
Giờ đây, Từ Hoàn Oánh mới hiểu, từ đầu đến cuối chuyện thơ xã chỉ là cái bẫy do Minh Triển giăng sẵn, còn nàng từng bước sa vào, lại còn trợ giúp hắn hoàn thành mưu đồ. Đến cuối cùng, bản thân lại thành ra chẳng người chẳng quỷ thế này.
Nàng còn nhớ rõ lối cũ lúc đến đây, nhưng lần này không có xe ngựa, chỉ dựa vào hai chân tự bước. Chưa đi được nửa canh giờ, trời đã tối sầm.
Núi rừng nhiều dã thú, không ngớt vang lên tiếng động lạ. Từ Hoàn Oánh toàn thân ướt sũng, vừa sợ hãi vừa hối hận, dọc đường quay về Kinh Đô, nàng từng nghĩ mình chẳng còn gì đáng sống nữa.
Từ khi quen Minh Triển, Từ Hoàn Oánh đã bị hắn dụ dùng kim thạch dược. Hắn nói loại thuốc này ít thì vô hại, từng dùng để chữa thương, thậm chí có thể giúp nàng khai mở linh cảm làm thơ. Từ Hoàn Oánh mê muội tin lời, từng chút từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786026/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.