Trong Phi Trúc Lâm, gió thu thổi hiu hắt, sương sớm còn chưa tan hết, chẳng biết từ đâu trôi tới hai đám mây đen, lững lờ phủ lên bầu trời Phi Trúc Lâm, trông như sắp đổ mưa.
Tháng mười, tiết trời đã lạnh. Mộ Dung Khoan ngủ trong hành lang dài hơn một tháng, đôi chân gần như đông cứng. Nếu chẳng phải đã hứa với Minh Vân Kiến rằng hắn sẽ không rời khỏi Phi Trúc Lâm, sẽ bảo vệ Chúc Chiếu chu toàn, thì Mộ Dung Khoan sớm đã quay về Mộ Dung gia hưởng an nhàn rồi.
Giờ đây chân hắn bị châm kim, hàn khí nhập cốt vẫn chưa khỏi, mà trong kinh thành lại một lần nữa biến động.
Mộ Dung Khoan vội đặt bát xuống, kéo người hầu ra một góc, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi nói rõ cho ta nghe!”
Mấy hôm trước Minh Vân Kiến còn đích thân giám trảm đám người Nhung Thân vương, sao mới chớp mắt đã bị giam ngục rồi? Một người thông minh như Văn vương, sao lại có thể không chuẩn bị đường lui trước khi để lộ dã tâm?
Nếu Minh Vân Kiến thật sự bị giam vì tội mưu nghịch, e rằng chẳng riêng gì Văn vương phủ gặp tai họa, mà ngay cả Phi Trúc Lâm này cũng sẽ bị tiểu hoàng đế đưa vào tầm ngắm. Chúc Chiếu dù gì vẫn mang danh Văn vương phi, chỉ cần liên quan đến chuyện trong phủ Văn vương, dẫu nàng có đang tĩnh dưỡng trong rừng, hoàn toàn không hay biết, cũng khó thoát khỏi liên lụy.
Thảo nào… Thảo nào!
Mộ Dung Khoan bấy giờ mới như bừng tỉnh đại ngộ. Thảo nào Minh Vân Kiến dặn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786034/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.