Chúc Chiếu suốt một đêm không chợp mắt.
Nàng không sao nghĩ ra được vật cũ là thứ gì, cũng đã phái người đến Phi Trúc Lâm tìm kiếm, mọi ngóc ngách mà Minh Vân Kiến từng lui tới, nàng đều sai người lục soát từng chỗ một. Kinh thành mỗi ngày lại có biến, ai dám chắc ngày mai tiểu hoàng đế còn giữ được Minh Vân Kiến, Chúc Chiếu lòng nóng như lửa đốt, tự trách mình bất tài, trong lúc then chốt như vậy lại chẳng giúp được gì.
Tiểu Tùng đã từng vào kinh một chuyến, nghe hắn nói, trên mỗi con phố trong kinh thành đều có quan binh canh gác, dường như đang chờ có người xông vào Đại Lý Tự cứu Minh Vân Kiến.
Nếu thật sự Minh Vân Kiến có dã tâm tạo phản, chắc chắn không chỉ có Dạ Kỳ Quân làm hậu thuẫn, các nơi đều bị tra xét nghiêm ngặt, chỉ cần không phải dân bản xứ, hoặc có chút biểu hiện võ công, đều sẽ bị bắt về Hình Bộ thẩm vấn.
Chúc Chiếu muốn dò la tin tức trong kinh, chỉ có thể dựa vào người nhà Mộ Dung truyền tin mỗi ngày.
Từ kinh thành đến Phi Trúc Lâm có một khoảng cách, người nhà Mộ Dung mỗi ngày đi về cũng mất gần hết ngày, Tiểu Tùng và Hách Hải mấy hôm nay gần như lật tung cả Phi Trúc Lâm lên mà cũng không tìm ra vật gì liên quan đến Minh Vân Kiến. Dù là những viên đá có hình thù lạ dưới đất, cũng bị Hách Hải đem ném đến trước mặt Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu đã hỏi Tiểu Tùng và Hách Hải xem có biết kế hoạch của Minh Vân Kiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2786035/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.